Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã và cay đắng như thế này. Vậy mới biết ở đời không ai biết trước được điều gì.
Tôi lấy chồng cách đây gần 10 năm. Nhà chồng tôi lúc đó nghèo vô cùng, nhưng vì thương tính cách chịu khó của anh nên tôi quyết tâm cưới. Tôi mang về nhà chồng một số vàng cưới lớn để làm ăn. Bố mẹ chồng đau yếu nên hầu như chỉ ở nhà cơm nước cho vợ chồng tôi bươn chải. Em chồng thì đang học cấp 3, vì để em tâp trung học tập nên tôi không yêu cầu em làm bất cứ gì. Tôi tạo điều kiện tối đa cho em học. Từ việc cho tiền học thêm, tới mua cho xe đạp điện để đỡ phải vất vả đi lại. Em đỗ đại học, từ tiền thuê nhà cho tới cọng rau, cân gạo cũng là tôi đạp xe mang ra cho em.
Lúc đó em chồng quý mến tôi lắm, nói chuyện với ai cũng “chị dâu em bảo, chị dâu em nói…”. Em còn hứa sau này thành đạt sẽ chăm sóc lại cho vợ chồng tôi. Vậy mà 8 năm sau, khi em đã tốt nghiệp đại học, trở thành một cô gái thành đạt thật sự, thì em lại quay lưng với bao công sức vun vén của tôi và gia đình tôi.
Khi em thành đạt thì em lại quay lưng với bao công sức vun vén của tôi và gia đình tôi. (Ảnh minh họa)
Em chồng tốt nghiệp đại học, chính tôi là người ra ngân hàng ký giấy vay một số tiền lớn cho em đi du học. Trở lại Việt Nam, em chồng vào làm ở một công ty nước ngoài với mức lương gần 3000 đô la. Em có một anh người yêu là Việt kiều Canada rất giàu có. Thấy em thành đạt, cả nhà tôi vui mừng cho em. Chúng tôi cũng chưa từng ngửa tay xin em bất kỳ đồng nào, vậy mà chưa gì lòng dạ em đã thay đổi.
Bố mẹ đẻ tôi nghe tin em về nước nên đến thăm hỏi, vậy mà em để ông bà ngồi một mình, đi nói chuyện điện thoại cả tiếng đồng hồ với anh chàng người yêu vẫn đang ở nước ngoài. Tiền lãi ngân hàng để em đi du học, tôi vẫn đang trả. Tôi nhắc mẹ chồng bảo em việc đó, vì giờ lương của em cao, em cũng tự chủ được kinh tế cho bản thân rồi, tôi còn phải lo cho bố mẹ chồng và con cái. Nhưng không ngờ ngày hôm sau, em ném ra trước mặt tôi hơn 100 triệu bảo tôi trả thẳng gốc lẫn lãi ngân hàng, thừa bao nhiêu em cho tôi, chỉ xin tôi đừng kể công và đi nói nọ kia chuyện nuôi em ăn học.
Người yêu em đến chơi, vợ chồng tôi là anh chị cả, ngồi nói chuyện hỏi han tình hình gia cảnh nhà em rể tương lai là chuyện thường tình. Người yêu em cũng rất vui vẻ trả lời. Vậy mà em chồng cáu gắt bảo chúng tôi quen thói nhà quê, thấy người khác đến chơi là “đào” cả 3 đời tổ tông lên để hỏi. Em chỉ trích chúng tôi làm xấu hổ em…
Biết là lòng người dễ thay đổi nhưng không ngờ em ấy lại trở mặt như thế. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm nay em chồng làm tôi rất buồn lòng. Con gái tôi 3 tuổi, thấy em chồng có mấy thỏi son trên bàn nên cháu nghịch ngợm lấy một thỏi tô khắp nơi. Tôi không biết thỏi son đó đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng vừa nhìn thấy em chồng đã tru tréo mắng chửi tôi không biết dạy con, để con nghịch ngợm “phá của”. Em còn cốc đầu con gái tôi đau điếng.
Tôi giận quá bảo em rằng thỏi son giá bao nhiêu tiền, tôi đền. Vậy là em mỉa mai hỏi tôi có biết gì về hàng hiệu về son môi? Cả đời tôi đã khi nào được tô thỏi son bạc triệu chưa? Thái độ của em khiến tôi rất bức xúc và giận. Tôi không ngờ cô em chồng ngoan ngoãn ngày xưa nịnh nọt tôi từng ly từng tý để tôi lo cho ăn học, giờ lại thành ra thế này.
Tôi buồn quá mọi người ạ. Biết là lòng người dễ thay đổi nhưng không ngờ em ấy lại trở mặt như thế.