Từ nhỏ tôi đã thích ăn mặc thật giản dị. Dù mọi người nói với vóc dáng của tôi, mặc váy sẽ rất đẹp nhưng tôi đều không thích ăn mặc trang điểm. Nói thẳng ra thì tôi cũng có nhan sắc. Chỉ có điều tôi sợ những người con trai sẽ chú ý đến nhan sắc chứ không phải tính nết của mình. Với tôi, cái nết vẫn đánh chết cái đẹp.
Vì không chạy theo thời thế nên tôi có rất ít bạn. Trong đó chỉ có một cô bạn thân chí cốt từ nhỏ. Khi cô ấy sinh con, tôi cũng xin nghỉ phép 2 ngày để săn sóc trong viện. Và cũng nhờ việc này mà tôi quen được anh. Khi đó anh cũng đang chăm sóc vợ mình đẻ. Chúng tôi trò chuyện qua lại đến khi vợ anh ấy xuất viện cũng không liên lạc nữa. Đó cũng là người đàn ông đầu tiên để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm nhất. Vợ anh ấy không đẹp nhưng nhìn cách anh chăm vợ, ai cũng phải ngưỡng mộ, ghen tị.
Thật không ngờ, hơn một năm sau, tôi và anh lại gặp mặt nhau một lần nữa. Anh là trưởng phòng mới được điều chuyển vào công ty tôi. Lúc anh chào cả phòng, tôi cứ ngờ ngợ đã gặp anh ở đâu rồi nhưng không sao nhớ ra được. Mãi đến khi ra về, anh mới đến chạm nhẹ vào vai tôi rồi hỏi: “Quên anh rồi à? Anh chăm vợ ở viện đây mà”.
Tôi luôn ăn mặc thật giản dị vì tôn trọng quan điểm “cái nết đánh chết cái đẹp”. (Ảnh minh họa)
Tôi ngớ người ra. Tối hôm ấy, tôi với anh đi ăn tối rồi uống cà phê. Anh hỏi thăm chuyện chồng con tôi. Tôi cười gượng nói mình khó chịu quá, lạc hậu quá nên chắc sắp thành gái ế già rồi. Anh cười bảo tôi tốt tính lại có duyên ngầm thế này, ai chẳng thích. Rồi anh ngồi buồn, xoay mãi li cà phê mới kể chuyện mình. Thì ra vợ chồng anh đã li hôn vì vợ anh ngoại tình. “Anh đã cố tìm một người hiền tính dù không xinh đẹp. Thế mà…”
Sau hôm đó, tôi thấy anh quan tâm đến mình nhiều hơn. Anh không ngại lời bàn tán của mọi người mà mua sữa, mua đồ ăn vặt cho tôi. Chúng tôi cũng trò chuyện qua lại thâu đêm. Anh là người đàn ông tốt, chỉ là đã từng có một đời vợ nên tôi còn nhiều phân vân.
Nhưng chính bố mẹ tôi lại khuyến khích tôi chấp nhận tình cảm của anh. Mẹ tôi nói một người đàn ông không bao giờ ép vợ mình trang điểm, mặc váy áo cầu kì chắc chắn là một người đàn ông tốt. Đám cưới của chúng tôi diễn ra sau đó gần 1 năm.
Quả nhiên lời mẹ tôi nói không sai. Chồng tôi rất hiểu tâm lí vợ. Vợ cũ anh gọi điện, anh đưa tôi nghe máy. Con gái anh bệnh, vợ chồng tôi cùng đi thăm nom chứ anh chưa từng đi một mình. Anh luôn giữ chừng mực với vợ cũ để tôi không buồn. Chưa kể, anh chiều chuộng tôi, thương yêu tôi đến mức mẹ anh phải bất ngờ.
Rồi tôi sinh con trai, cả phòng sinh đều phải trầm trồ chồng tôi. Dù từng hâm mộ khi anh chăm vợ cũ đẻ, nhưng bây giờ, anh chăm tôi còn hơn thế. Ngay cả việc vệ sinh, tắm rửa cho tôi anh cũng làm hết. Rồi con trai cũng một tay anh chăm sóc không kể đêm ngày. Có con mà tôi còn sướng và đẹp hơn hồi con gái. Tuy vậy tôi vẫn luôn giữ vững quan điểm ăn mặc thật giản dị.
Tôi bước ra, anh sững sờ đến mức suýt đánh rơi điện thoại. (Ảnh minh họa)
Chuyện sẽ không có gì để nói nếu hôm qua, sinh nhật tôi, chồng tôi không tặng tôi một cái váy đỏ và ít son phấn. Mở món quà ra, tôi rất ngạc nhiên. Anh thì hối thúc tôi mau mặc vào để anh đưa đi ăn nhà hàng cùng con trai. Cái váy vừa suýt sao như được may cho mình tôi. Tôi cũng tết tóc, trang điểm một tí rồi mới bước ra.
Khi bước ra, chồng tôi nhìn tôi sững sờ, ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi cả điện thoại. Tôi cũng ngượng ngùng không kém. Mẹ chồng tôi thì xuýt xoa khen tôi xinh đẹp, vậy mà hồi giờ không chịu ăn diện một chút. Phải mấy phút sau chồng tôi mới tỉnh táo lại rồi đưa tôi đi chơi.
Tôi hỏi anh mua váy, mua đồ trang điểm cho tôi không sợ tôi lại bay nhảy như vợ cũ anh sao? Anh nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Chính vì anh sợ nên mới không muốn cô ấy ăn diện. Giờ thì anh lại muốn vợ anh thật xinh đẹp, thật rạng ngời. Anh không sợ vì anh quá hiểu em rồi”.
Đêm đó, vợ chồng tôi luôn dành cho nhau những lời khen ngợi. Quả thật, là phụ nữ thì nên làm đẹp một chút để chồng thấy mình mới lạ mà thêm yêu thương. Tôi cảm ơn chồng mình lắm, chính anh đã dạy tôi một bài học quý: cái nết và cái đẹp phải dung hòa với nhau.