Ngày hôm nay tôi đã lên xe hoa, đã kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu nhất. Có thể mọi người sẽ thương hại hoặc nghĩ rằng tôi thật sự đã mất lý trí thật rồi. Nhưng với tôi, quyết định lấy anh là điều đúng đắn nhất mà tôi đã làm dù có muộn màng đi chăng nữa.
Chúng tôi yêu nhau từ khi bước chân vào đại học. 4 năm ở bên nhau, tôi và anh đã cùng trải qua cuộc đời sinh viên với những yêu giận như các cặp đôi bình thường khác. Tôi và anh đã hẹn nhau đợi ra trường, khi cả 2 ổn định hơn sẽ làm đám cưới.
Anh làm ngành xây dựng, suốt ngày phải rong ruổi bên các công trình. Mỗi lần thấy anh từ công trình trở về với lưng áo ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn vui vẻ khoe với tôi về số tiền kiếm được gần đủ để mua nhà, tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Anh đã làm việc quên cả giờ giấc và sức khỏe để tôi sớm trở thành vợ của anh. Hôm ấy khi anh vẫn đang ăn vội miếng cơm để tiếp tục đi làm, mũi anh chảy máu. Dù đã lấy chiếc khăn lau nhưng máu vẫn chảy không ngừng, tôi vội vàng gọi cấp cứu đưa anh đi viện.
Tôi như chết đi khi nghe 3 từ đó từ lời bác sĩ. (Ảnh minh họa)
Đến bệnh viện, anh đã cầm được máu nhưng bác sĩ lại không cho chúng tôi về nhà. Bác sĩ đã gọi tôi ra để nói chuyện, bác sĩ nói tôi nên xét nghiệm tủy cho chồng vì với các triệu chứng chồng tôi kể, có thể có tế bào lạ trong máu của anh. Tôi như chết đi khi nghe 3 từ “tế bào lạ” đó. Đi vào phòng bệnh, tôi nuốt nước mắt an ủi anh chịu khó ở lại theo dõi vài hôm rồi về. Lúc ấy anh còn nắm tay tôi và nói nếu anh khỏe thì cho anh về, anh còn nhiều việc ở công trường.
Sau khi chọc tủy xét nghiệm, chồng tôi được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư máu cấp. Tôi còn nhớ vẻ mặt thẫn thờ của mẹ chồng khi cầm tờ giấy kết luận bệnh của con. Càng không thể quên được ánh mắt của chồng lúc anh biết căn bệnh mình đang mang trong người.
Anh đòi về nhà nhưng tôi và mẹ không đồng ý, tôi bắt anh phải chiến đấu bằng được. Mỗi một đợt hóa trị, chồng tôi lại gầy rộc đi. Đôi bàn tay rắn chắc của anh bây giờ đã thâm đen vì vỡ ven sau quá nhiều lần truyền thuốc.Thế nhưng tôi đã phải cố gắng mạnh mẽ đến mức chưa bao giờ khóc trước mắt chồng và mẹ.
Khi thấy bệnh của anh ngày càng chuyển biến xấu. Tôi đã nói với mẹ chồng rằng sức khỏe của anh đang tiến triển tốt và tôi muốn kết hôn.
Ai cũng bất ngờ với quyết định của tôi và ai cũng hết lời khuyên tôi hãy chỉ là người yêu chứ đừng cưới vì biết đâu… Tôi biết chứ, tôi còn rõ hơn mọi người nhưng tôi đã đủ lớn để quyết định cho cuộc đời mình. Vậy là chúng tôi kết hôn.
Hôm nay tôi đã được làm vợ người mà tôi yêu nhất. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đi chụp ảnh cưới như những cặp đôi bình thường khác trong sự giúp đỡ của bệnh viện và y tá. Hôm nhận được ảnh cưới, chồng tôi đã khóc. Anh đã nói với tôi, anh từng nghĩ anh thật bất hạnh khi mắc căn bệnh này, nhưng anh hạnh phúc vì đã gặp được tôi. Sau ngày chụp ảnh cưới một tuần, chồng tôi qua đời. Chúng tôi còn chưa kịp làm đám cưới dù đã lên kế hoạch đầy đủ và mời khách khứa xong xuôi.
Tôi tất bật lo cho đám tang của chồng như một người vợ thực sự. Suốt mấy ngày ấy, tôi vẫn là chỗ dựa duy nhất của mẹ chồng. Mọi người ai cũng nói tôi mạnh mẽ và can trường vì đã không gục ngã nhưng chỉ có tôi mới hiểu nỗi đau ấy lớn đến mức tôi chẳng thể nói hay khóc được nữa.
Tôi và mẹ chồng vẫn quyết định sẽ tổ chức đám cưới. Ngày hôm nay chính là ngày cưới của tôi. Mẹ chồng tôi ngồi trên xe hoa bước xuống, tay cầm di ảnh của con trai. Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh ấy đều bật khóc. Thế là tôi lên xe về nhà chồng.
Hôm nay tôi đã được làm vợ người mà tôi yêu nhất. Cuối cùng chúng tôi cũng thành vợ chồng, cuối cùng tôi cũng đã là vợ của anh… dù anh không còn nữa.