Năm nay, tôi gần 30 tuổi, có một con trai nhỏ. Vợ chồng tôi quyết định cưới sau thời gian dài yêu nhau. Đó là cuộc hôn nhân tự nguyện, hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười mà không phải ai cũng có. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, khi chồng tôi chưa bị tai nạn.
Chồng tôi đứng đầu một doanh nghiệp vận tải. Hai năm trước, vào thời điểm nhân viên chạy xe đường dài của anh xin nghỉ vài ngày, anh không yên tâm giao cho người khác nên trực tiếp cầm lái.
Khi chạy xe qua đường đèo, một chiếc xe máy do tên say rượu điều khiển chạy ẩu, khiến anh mất lái đột ngột đâm vào vách đá. Chồng tôi giữ được mạng sống nhưng đầu óc không minh mẫn.
Từ đó, kinh tế gia đình tôi khó khăn. Con trai tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện nên rất sợ tiếp xúc với người bố không bình thường. Hằng ngày, tôi đi làm, con đến lớp, còn anh ở nhà một mình.
Phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi làm sao giữ nổi anh. (Ảnh minh họa)
Trong cuộc sống thường ngày, chồng tôi không có gì khác lạ. Nhưng khi cơn bệnh đến bất chợt, chồng tôi đập phá đồ đạc trong nhà, không nhận ra mọi người. Vì thế, anh không đi làm ở đâu được. Bạn bè, người thân cũng trở nên xa lánh.
Khi bận rộn, tôi đều phải gửi con đến nhà ngoại chứ không dám để anh chơi với con cả ngày. Lúc bình thường thì không sao, sợ khi bệnh anh tái phát, phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi làm sao giữ nổi anh.
Gia đình nhà chồng thấy vậy không ít lần nói tôi cho chồng đi bệnh viện tâm thần. Có thể trong ấy, họ biết cách chữa trị cho anh, chí ít là cũng cho tôi và con trai có một cuộc sống yên ổn. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh những lúc chồng tôi vui khỏe bình thường bên tôi và con trai, tôi lại không đành lòng. Vì thế, tôi vẫn nung nấu ý định tìm bác sĩ giỏi đến nhà chữa trị cho anh.
Về phía gia đình tôi, mọi người phản đối gay gắt. Nhất là bố mẹ tôi, họ thương tôi đến mức ích kỷ. Có lần bố mẹ tôi khuyên tôi ly dị để tìm hạnh phúc mới. Con trai tôi thì cứ để ông bà nội lo. Chỉ một lần bố mẹ nói vậy, tôi đã gạt ngay đi. Không đời nào tôi cạn tình nghĩa như vậy.
Dù tôi đã bày tỏ thẳng thắn quan điểm sẽ chữa cho chồng đến cùng, bố mẹ tôi vẫn có định kiến với chồng tôi. Họ luôn coi chồng tôi là người làm tôi khốn khổ. Có lẽ cũng vì thế mà xảy ra chuyện này.
Lần hiếm hoi, tôi nhìn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt anh. (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, tôi đến cơ quan rất sớm để họp giao ban. Vì con trai tôi chưa ngủ dậy nên tôi phải nhờ mẹ mình sang nhà trông. Trưa hôm đó, tôi vội về nhà vì mua được chút đồ biển tươi, cần để trong tủ lạnh bảo quản.
Mở cửa nhà ra, tôi thấy mẹ mình đang lúi húi lau sàn nhà, dọn đống đồ chơi bị đập vỡ. Vừa lau dọn, mẹ tôi vừa mắng chồng tôi là kẻ ăn hại, chỉ làm khổ vợ con. Chồng tôi đứng bên cạnh, cúi đầu rất đáng thương. Lần hiếm hoi, tôi nhìn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt anh. Mẹ tôi cứ thế cằn nhằn không tiếc lời.
Tôi đoán biết được mọi chuyện, nhưng chẳng kịp suy nghĩ gì tôi đi nhanh đến, giành lấy miếng giẻ lau trên tay mẹ rồi nói mẹ không được như vậy. Mẹ tôi lại quay ra giận dỗi, nói tôi là đứa ngu ngốc, rồi từ bây giờ bà cũng sẽ mặc kệ tôi. Sau đó, mẹ tôi bỏ về.
Tôi chỉ kịp nói vài câu an ủi anh. Chồng tôi không nói năng gì, lẳng lặng đi vào phòng rồi đóng cửa. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc sống của mình bế tắc như thể tôi đang rơi xuống đáy vực sâu. Thật sự tôi cần một lối thoát trong cuộc sống ngột ngạt, bí bách như vậy.
Workshop “Ngày thứ 8 của mẹ” là một hoạt động đặc biệt của chiến dịch We Are Family được tổ chức hoàn toàn miễn phí dành cho 100 người phụ nữ được sống với những sở thích, đam mê của bản thân tại Hà Nội (29/07) và Hồ Chí Minh (05/08).
Tại đây, bạn không chỉ có cơ hội được trao đổi, chia sẻ với rất nhiều người phụ nữ đồng điệu mà còn được sở hữu những tấm hình cực kì xinh đẹp bên niềm đam mê của bản thân. Cùng với đó là những trải nghiệm thỏa thích khi được làm những điều mình yêu, học hỏi và gặp gỡ nhiều phụ nữ cùng chung đam mê ở các lĩnh vực: ẩm thực, handmade, homemade, mỹ phẩm organic… với sự hướng dẫn của các chuyên gia nổi tiếng.
Hãy chia sẻ ngay đam mê của bạn tại http://waf.afamily.vn để có cơ hội tham dự workshop “Ngày thứ 8 của mẹ” và mang về nhiều phần quà giá trị ngay bây giờ nhé!