Số chị gái tôi từ nhỏ đã truân chuyên hơn người khác. Dù học giỏi nhưng chị chẳng thể học tiếp cấp 3 vì còn ba em gái phía sau. Sau đó chị chạy chợ buôn bán đủ thứ để kiếm tiền phụ bố mẹ tôi nuôi các em. Mẹ tôi luôn dặn chúng tôi phải thương chị, sau này làm có nhiều tiền phải giúp chị vì nhờ chị chúng tôi mới có được ngày hôm nay.
Khi em gái út tôi đậu đại học thì chị mới bắt đầu yêu. Trớ trêu thay người chị gái yêu say đắm lại là kẻ ăn không ngồi rồi, lê la quán xá nổi tiếng ở xóm tôi. Mọi người thương chị nên khuyên can đủ điều. Bố mẹ và chúng tôi cũng không thể ưa nổi anh ta. Đến nhà người yêu chơi mà anh ta ngồi rung đùi gác chân lên ghế. Gặp bữa ăn cơm thì nhào vào ăn uống như bị bỏ đói lâu ngày. Mà anh ta ăn uống rất bất lịch sự, không phần ai, cứ món ngon là ăn hết trong vòng vài phút.
Vậy nhưng dù ai nói gì chị cũng không nghe. Mẹ tôi khuyên bảo, nhưng chị nói chị đã hi sinh quá nhiều cho gia đình, giờ chị tìm được người yêu mình thật lòng thì không ai được cản nữa. Mẹ tôi nghe chị nói thế cũng đành thôi. Vả lại tuổi chị đã cao nếu không lấy chồng e là không thể lấy ai được nữa.
Ngay ngày cưới, chồng chị đã uống với bạn bè đến độ say không biết trời đất gì. Đã thế anh ta còn đi hát hò với bạn tới hơn 2h khuya mới về. Chị tôi dọn dẹp, tắm rửa xong, nằm một mình trong phòng tân hôn rồi gọi điện cho tôi khóc ngon lành.
Không biết bao nhiêu lần chị ôm con về nhà giữa đêm khuya. (Ảnh minh họa)
Toàn bộ tiền mừng đám cưới anh ta đều lấy hết. Anh ta nói với chị tôi là hùn vốn mở quán cà phê bình dân. Chị tôi tin lời còn về vui mừng khoe với nhà tôi là anh ta đã thay đổi.
Ai ngờ 4 tháng sau, chị vác bụng bầu gần 3 tháng về nhà. Nhìn chị tiều tụy, héo hắt đến đáng thương. Chị khóc không ra tiếng. Hóa ra tiền vàng cưới lẫn tiền chị dành dụm đều bị chồng nướng sạch vào các quán game chiến. Chơi thua thì về mắng nhiếc chị có bầu mới khiến anh ta làm ăn thua lỗ. Cứ thế anh ta moi hết tiền của chị.
Đêm qua anh ta đòi tiền, chị không đưa nữa liền bị đánh. Mẹ chồng chị lên can cũng bị con trai đánh vào lưng. Chị trốn trong phòng chốt kín cửa thức trắng đêm. Sáng sớm hôm nay mẹ chồng chị gọi chị sớm rồi đưa chị tiền đi xe ôm về đây.
Ở nhà tôi được một tuần nhưng chị đã hồng hào lên thấy rõ. Kinh tế nhà tôi giờ khá giả hơn trước nhiều vì chị em tôi đều đã đi làm. Thương chị tôi mua sữa bầu, váy bầu cho chị dùng. Vài ngày sau đó chồng chị đến đón. Anh ta chẳng xin lỗi chị lấy một câu, chỉ lạnh lùng bảo chị gom đồ về.
Chị lại cam chịu về cùng chồng dù tôi ngăn cản. Thấy chị kiên quyết, tôi chỉ biết đưa chị ít tiền để phòng thân.
Giờ con chị hơn 2 tuổi nhưng tôi không kể hết được số lần chị đã bế con trốn chồng về đây. Có lần chị về giữa đêm, trên mặt vẫn còn vết bầm tím, khi đó con chị mới bốn tháng. Có lần chị về lúc mưa, đi thẫn thờ, đến bộ quần áo cũng chẳng còn vì bị chồng đốt hết rồi.
Tôi vừa thương vừa giận chị mình. (Ảnh minh họa)
Lần này thì chị về thật, còn kiên quyết làm đơn li hôn. Chị bảo đã chịu hết nổi chồng mình. Sữa, quần áo, bỉm… mọi thứ con anh ta dùng đều do chị em tôi mua cho cháu. Vậy mà anh ta xúc phạm nhà tôi keo kiệt, con rể muốn lập công ty cũng không cho vay tiền. Nhưng nhà tôi biết anh ta muốn mượn tiền để làm gì. Rồi anh ta lôi thằng bé ra đánh dằn mặt mẹ nó. Xót con, chị bế con bỏ chạy.
Hiện giờ chị đang chờ hoàn tất thủ tục ly hôn. Nhưng bao nhiêu nỗi hận cha nó hình như chị chuyển qua cho thằng bé. Nó làm gì không đúng ý đều bị chị la hét. Thậm chí hôm qua, chỉ vì làm rơi bát cơm khi ăn mà chị đánh thằng bé. Giận quá, tôi hất chị ra rồi hét lên: “Chị đối xử với nó vậy hả. Nó là con ruột của chị đó”. Chị sững người rồi ngòi thụp xuống ôm mặt khóc. Thằng bé thấy mẹ khóc còn lấy áo chùi nước mắt cho mẹ. Cứ thế hai mẹ con ôm nhau khóc.
Mẹ tôi cũng lén lau nước mắt. Hôm nay chị đối xử với con tình cảm hơn nhưng tôi biết nỗi đau chị đang chịu vẫn lớn lắm. Tôi vừa thương vừa giận chị quá cố chấp nên mới thế này. Tôi phải làm sao để giúp chị đây?