Cuộc sống hôn nhân của tôi từ khi bắt đầu đã tạo cho tôi nhiều áp lực. Chồng bộc lộ nhiều tính xấu, cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền khiến tôi vỡ mộng như không ít các chị em khác.
Tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập. Thế nhưng, đường tình duyên của tôi lại cũng thật ngược đời. Chồng tôi là một kẻ trọng sĩ diện, mọi người vẫn hay gắn anh với cái mác “sĩ diện hão”.
Trước đây khi chúng tôi mới yêu nhau, tôi không hề nhận ra tính cách này từ anh. Vài lần hẹn hò đầu, tôi thấy anh đi xe xịn, dùng điện thoại đắt tiền. Thời gian sau, tôi mới biết đó đều là đồ anh đi mượn để lấy lòng tôi.
Tuy tôi rất giận anh nhưng cuối cùng vẫn làm lành như xưa. Tôi có thai trước khi kết hôn. Vì thế, đám cưới diễn ra gần như mang tính chất bắt buộc. Tuy nhiên, anh không hề sửa đổi tính nết. Điều này làm tôi không ít lần hối hận về tuổi trẻ bồng bột của mình. Bạn bè vẫn an ủi tôi rằng “ghét của nào trời trao của ấy”.
Tôi đã nghĩ mình có thể thay đổi được anh. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi chỉ là một nhân viên văn phòng quèn ở công ty. Anh không chọn con đường nỗ lực làm việc để được tăng lương, thăng chức. Cách mà anh ấy làm là nịnh nọt sếp, tỏ ra mình là người có quan hệ thân thiết với người tài giỏi, giàu có. Hễ cứ mỗi lần tôi góp ý là anh cáu bẳn và nói tôi là đàn bà, tầm nhìn hạn hẹp.
Trước đây, chồng tôi từng tham gia một khóa học ngắn về kỹ năng cấp cứu tạm thời. Đó chỉ là những thao tác cơ bản nhất về sơ cứu khi bỏng, rắn cắn… Tuy nhiên, anh ấy lại luôn ra vẻ tự hào như thể mình là bác sĩ thực thụ, coi mình là uyên thâm.
Tháng trước, tôi bỗng có nhiều triệu chứng không tốt về sức khỏe. Mỗi sáng dậy sớm đi làm, tôi đều bị ợ chua và trào ngược dạ dày. Mỗi khi ăn cay hoặc chua, bụng tôi đau quặn thắt. Tôi có than vãn với anh thì anh vỗ ngực nói yên tâm, đích thân anh sẽ đi mua thuốc cho tôi. Lúc ấy, tôi cảm thấy vui vẻ bởi có người chồng tận tụy, chí ít thì anh cũng biết quan tâm tới tôi.
Anh mang về cho tôi cả đống thuốc, khoe là chính anh đi mua ở một bệnh viện lớn. Nhìn giá thuốc không hề rẻ, tôi càng cảm động vì nghĩ anh lo cho sức khỏe của mình.
Nào ngờ, tôi uống thuốc chồng mua được một ngày thì có triệu chứng lạ. Buổi sáng đi làm, tôi hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn rồi ngất ở công ty. Mọi người lo lắng đưa tôi đi cấp cứu.
Tôi hôn mê nửa ngày mới tỉnh. Lúc tôi tỉnh dậy, chồng tôi và cả nhà đang vây kín bên cạnh. Do đề nghị của bác sĩ rằng tôi cần yên tĩnh để nghỉ ngơi nên họ đã ra ngoài. Bác sĩ hỏi tôi đã dùng loại thuốc gì để gây ra nhiều tác dụng phụ như vậy. Tôi nhờ em chồng về mang túi thuốc ở nhà đến. Lúc này, bác sĩ cau mày hỏi tại sao tôi lại uống lung tung các loại thuốc, không theo một đơn nào, may mà tôi đã dừng uống kịp thời. Tôi vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng thì bực bội với chồng lắm.
Từ vụ đó, tính khí sĩ diện của anh cũng giảm dần. (Ảnh minh họa)
Sau khi bác sĩ đi, tôi liền “lôi” chồng ra để hỏi chuyện cho cặn kẽ. Lúc này anh mới tái mặt gãi tai ấp úng. Anh nói anh tìm trên mạng thấy các triệu chứng giống như tôi kể nên viết tên thuốc ra và đến nhà thuốc tư nhân hỏi mua. Vì sĩ diện nên anh còn không kể cho dược sĩ biết bệnh tình của tôi mà cứ bảo họ bán thuốc theo tờ giấy anh viết. Thấy tôi ngất xỉu như thế anh cũng sợ quá, giờ anh hối hận lắm.
Lúc đó tôi giận anh vô cùng. Nhưng vì thấy anh ăn năn, tôi cũng may mắn không xảy ra gì nguy hiểm, nên tôi cũng xuôi dần.
Chồng tôi biết lỗi, nghỉ việc cả một tuần để chăm sóc tôi ở nhà. Khi đi làm rồi, anh cũng cố gắng về sớm, làm hết mọi việc nhà cho tôi. Anh còn đưa tôi đi khám kiểm tra sức khỏe. Từ vụ đó, tính khí sĩ diện của anh cũng giảm dần, tôi không thấy anh vỗ ngực tự xưng mình biết hết nữa, cũng không thấy khoe khoang với mọi người bên ngoài. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may mọi người nhỉ?