Tôi và chồng yêu nhau gần 1 năm thì cưới. Chồng tôi hơn tôi 7 tuổi, là phó phòng nhân sự của một công ty nước ngoài. Lương anh cũng tạm ổn chứ không cao bằng người khác nhưng lúc nào anh cũng mắc “bệnh ngôi sao“.
Đi đâu, ai hỏi lương anh cũng nói khống thêm 1 con số 1. Cụ thể lương anh cả thưởng luôn là hơn 8 triệu nhưng anh luôn nói thành 18 triệu. Thế là mọi người bắt đầu trầm trồ khen tôi tốt số lấy được chồng làm lương cao. Tôi định nói thật thì anh lại lừ mắt không cho nói.
Hồi mới cưới nhà tôi cũng nghĩ anh làm lương cao nên dư dả hơn người khác. Sau thấy tôi hay về nhà hái rau, trái cây, có khi còn xin gạo thì thấy làm lạ nên hỏi. Lúc này tôi mới thú thật. Chồng tôi làm bấy nhiêu nhưng chỉ đưa cho tôi 5 triệu lo gia đình còn lại giữ lấy ăn tiêu bên ngoài.
5 triệu chồng đưa cộng với lương tôi 4 triệu nữa thì làm sao đủ lo cho 3 miệng ăn, phí sinh hoạt rồi chưa tính các khoản chi tiêu khác cho con, cho hai bên nội ngoại. Chưa kể tháng nào con trai tôi bệnh nằm viện là mấy ngày cuối tháng đều phải về nhà ngoại ăn ké. Vậy mà cứ ai hỏi mượn tiền, anh đều nói tôi chi tiêu quá tay, chẳng biết tiết kiệm nên không có tiền thừa. Tháng nào cũng trầy trật qua ngày mà anh còn “nổ” thế đấy?
Lương tháng chỉ tầm 8 triệu nhưng chồng tôi lại mắc bệnh ngôi sao. (Ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận mình là đứa con gái bất hiếu với bố mẹ. Đã có chồng rồi mà không những không giúp được bố mẹ còn trở thành gánh nặng cho ông bà. Cũng may bố mẹ tôi vừa làm ruộng, vừa có một vườn trái cây rộng mới kham nổi. Ấy thế mà chồng tôi cứ làm như mình là ông hoàng bà chúa mỗi khi lên nhà tôi chơi.
Đầu tháng có lương, tôi nói anh mua ít quà về biếu ông bà thì anh nói quà cáp làm gì, nhà ông bà đầy trái cây, bánh kẹo mua về thì chẳng ai ăn. Vì thế anh không bao giờ mua quà về cho bố mẹ tôi. Nhưng cứ lần nào về chơi là anh lại chi vài trăm ngàn ra mua bia về nhậu với hai anh rể. Nhậu đến say sưa mới thôi.
Mà trong mấy ông con rể, chắc chồng tôi xếp đầu về khoản lười biếng. Anh luôn ngồi ghế so-pha xem phim, xem đấu bò tới giờ ăn mọi người gọi thì xuống ăn. Cũng vì chuyện này mà có lần anh cả của tôi đòi đánh anh. Chẳng là hôm ấy nhà tôi có giỗ. Mọi người đều làm, chỉ có chồng tôi ngồi uống nước, tám chuyện cùng mấy chú bác.
Đến khi bê thức ăn lên cúng, anh cả gọi chồng tôi đem lên thì anh nói từ trên vọng xuống: “Cúng ông bà ai thì người ấy tự bê”. Mọi người đều sững sờ khi nghe anh nói thế. Nói thế chẳng phải là quá hỗn hào với ông bà và người lớn tuổi trong gia đình vợ sao? Anh tôi vì tức nên lao vào đòi đánh chồng tôi. Mọi người phải khuyên can lắm mới kéo anh ra được.
Anh luôn không nhận sai dù bị anh cả đòi đánh và bị bố tôi đuổi về. (Ảnh minh họa)
Từ đó, ấn tượng về chồng tôi chẳng còn như trước nữa. Vậy mà anh vẫn không biết thân biết phận. Hàng tuần về nhà tôi chơi, bị anh cả ghét mà anh vẫn dương dương tự đắc kiểu mình không làm gì sai hết. Tôi đến phát ngán mỗi khi mẹ mình phải lên gọi, anh mới xuống ăn cơm.
Tuần trước, cũng vì “bệnh ngôi sao” này mà chồng tôi bị bố tôi chỉ thẳng mặt đuổi về. Khi đang ăn cơm, anh bỗng nhai trúng một viên sạn trong cơm. Đây là chuyện bình thường vì nhà tôi ăn gạo xay xát chứ không ăn gạo mua. Vậy mà anh nhổ toẹt xuống nền nhà rồi đổ luôn chén cơm cho chó ăn. Lúc quay lại bàn ăn, anh còn cao giọng nói: “Bố mẹ mua gạo ăn cho ngon. Lần sau nấu gạo này nữa con không ăn nữa đâu, mẻ răng con ai chịu. Gạo này để dành nấu cho chó ăn đi”.
Bố tôi tức quá chỉ thẳng tay vào mặt anh rồi đuổi vợ chồng tôi về. Trên đường về, anh còn hậm hực nói sau này có muốn về ngoại thì tôi tự đi mà về, anh không đặt chân đến nữa. Tôi tức, nói lại vài câu thì anh dừng xe đuổi mẹ con tôi xuống rồi chạy xe về. Đêm đó tôi gọi anh cả tới đón về lại bên ngoại.
Hiện tại tôi đang làm thủ tục ly hôn. Thật sự tôi quá bất mãn với chồng mình rồi. Nhưng nếu ly hôn vì lý do chồng không tôn trọng nhà ngoại không thì cũng thật chẳng ra làm sao. Tôi có nên quay về khuyên anh đến xin lỗi bố tôi thêm một lần nữa không?