Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái mồ côi cha. Tôi lớn lên trong sự bao bọc của mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ vất vả, mẹ đã vì tôi mà làm quá nhiều chuyện. Nhưng hôm nay, tôi lại một lần nữa khiến mẹ phiền lòng về mình.
Tôi nhớ ngày mình còn nhỏ có một người đàn ông thường hay lui tới. Một hôm tình cờ tôi nghe được mẹ và chú ấy nói chuyện. Chú ấy muốn lo cho mẹ con tôi nhưng mẹ tôi lại từ chối. Mẹ sợ rằng nếu đi bước nữa thì con gái sẽ thiệt thòi. Cả đêm hôm ấy mẹ trằn trọc mãi không ngủ được.
Khi tôi vào đại học, dù thiếu thốn nhưng mẹ vẫn lo cho tôi bằng bạn bè. Bước vào tuổi mới lớn, tôi cũng tập tành làm điệu và mua sắm không tiếc tay. Tôi đã không biết là trong khi tôi xúng xính váy áo thì mẹ đang nai lưng làm việc bất kể ngày đêm, mưa nắng.
Có một lần tôi được nghỉ dài ngày, điện thoại hỏng nên không thể báo trước với mẹ. Khi tôi về nhà mới thấy mẹ đang ăn cơm, trước mặt chỉ có bát canh suông lèo tèo vài cọng rau muống và nước mắt. Mẹ hỏi tôi ăn cơm chưa, nếu chưa thì ngồi ăn cùng mẹ. Tôi gắt lên với mẹ và phụng phịu không ăn.
Tối hôm ấy tôi thấy mẹ ra ngoài đến nửa đêm mới về.
Nhìn thấy cảnh mẹ tôi vừa ngồi xuống nghỉ đã bị gọi đứng lên làm việc tiếp tôi mới nhận ra tôi đúng là người con bất hiếu. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau đi chợ, tôi nghe người ta đồn mẹ tôi đi làm những nghề không đứng đắn nên mới đi đêm như thế. Tối đó tôi cố tình đi theo mẹ sau khi mẹ ra khỏi nhà. Mẹ tôi bước vào một căn nhà kho và khi những chiếc xe tải đến, mẹ cặm cụi khiêng vác hàng. Nhìn thấy cảnh mẹ tôi vừa ngồi xuống nghỉ đã bị gọi đứng lên làm việc tiếp tôi mới nhận ra tôi đúng là người con bất hiếu.
Sau khi ra trường, tôi muốn mẹ có một cuộc sống tốt hơn nên thường xuyên gửi tiền về cho mẹ. Nhưng có một lần về bất chợt, tôi lại thấy mẹ ngồi trước mâm cơm rất đạm bạc. Có lẽ mẹ tôi đã quen với cuộc sống chắt chiu nên từng đồng tiền cũng đều nghĩ đến tôi.
Khi tôi kết hôn, 2 vợ chồng rục rịch mua nhà. Mẹ tôi đã cầm một cọc tiền lên dúi vào tay tôi để tôi lo việc. Số tiền ấy được mẹ bỏ trong một chiếc túi nilon, có lẽ đó là số tiền mẹ tôi đã để dành mỗi lần nhận được tiền con gái gửi.
Sáng nay mẹ đẻ tôi lên chăm cháu, nhìn thấy con gái nhà họ sinh xong thì béo tốt còn tôi gầy mòn, mẹ xót xa vô cùng. Vậy mà khi mẹ tôi nói nhà chồng tẩm bổ cho tôi thì mẹ chồng lại xỉa xói: “Ăn cho nhiều vào nhưng cũng có biết đẻ đâu”. Mẹ tôi quay lưng nhìn tôi, thấy tôi ngân ngấn nước mắt, mẹ nói tôi về nhà với mẹ.
Không biết bao giờ tôi mới trả nổi công ơn của mẹ đây. (Ảnh minh họa)
Suốt một cuộc đời, mẹ tôi lam lũ và rơi nước mắt vì tôi không biết bao nhiêu lần. Cho đến ngày hôm nay, ngày tôi quyết định ly hôn vì nhà chồng hắt hủi, mẹ lại khóc vì tôi một lần nữa. Đứa con gái mà tôi sinh ra bị hở hàm ếch, vì vậy mà tôi bị nhà chồng khinh miệt, cho rằng tôi là người đàn bà vô dụng không biết đẻ. Ngay cả chồng tôi cũng chẳng bênh vực vợ trước mặt bố mẹ.
Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, mẹ chồng tôi còn nói đừng bao giờ quay lại. Tôi biết, tôi sẽ chẳng quay lại ngôi nhà đó nữa kể cả họ có đến xin lỗi mẹ con tôi.
Tôi quyết định ly hôn, cũng quyết định sẽ làm một người mẹ mạnh mẽ, kiên cường như mẹ đẻ tôi đã từng. Ngồi trên xe và nhìn thấy những nếp nhăn hằn trên khuôn mặt mẹ, tôi lại trách mình đã quá vô tâm. Gần 50 năm trên đời, mẹ tôi đã quá khổ vì phải lo cho tôi một cuộc sống, vậy mà tôi lại đến nông nỗi này. Không biết bao giờ tôi mới trả nổi công ơn của mẹ đây.