Tôi là phụ nữ độc thân, không lấy chồng. Hiện nay, tôi đang làm kiểm nghiệm tại một công ty dược. Lương tháng không cao nhưng đủ để tôi và con gái có cuộc sống đầy đủ.
Trước đây, tôi từng phải tốn rất nhiều công sức để xin bố mẹ cho mình được làm mẹ đơn thân. Cách sống này vẫn chưa phổ biến ở Việt Nam. Bố mẹ tôi không phải sợ tôi vất vả, mà là sợ định kiến họ hàng.
Tuy nhiên, tôi đã thuyết phục được bố mẹ bằng cuộc sống rất tươm tất của mình. Sau đó, bố mẹ chỉ còn lo cho em trai tôi. Vì em dâu tôi là một người ương bướng.
Trước đây, em dâu tôi cũng là một cô gái ngoan hiền, lễ phép. Vậy mà, từ khi chuyển chỗ làm, em dâu tôi đua đòi theo đồng nghiệp, diện hết mốt này mốt nọ. Ngày lễ, Tết, cô ấy còn đi liên hoan, tiệc tùng với bạn bè chẳng thèm về. Em trai tôi nhìn vợ như vậy mà bất lực.
Em trai tôi nhìn vợ như vậy mà bất lực. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng em trai tôi thường xuyên xảy ra cãi vã. Nhiều khi, trong cơn nổi nóng không kiểm soát được, em trai tôi xuống tay đánh vợ. Hai vợ chồng ra ở riêng, rồi mỗi người đi biền biệt cả ngày, chẳng nói gì đến nhau. Cưới nhau đã vài năm nhưng em dâu tôi vẫn chưa có em bé.
Tôi đi công tác một tháng và gửi con gái bên nhà ông bà ngoại. Một tháng sau, tôi trở về và sang đón con. Bố mẹ tôi nói cho tôi một chuyện lớn đã xảy ra khi tôi đi vắng. Thì ra, em dâu tôi bị hiếm muộn. Chỉ vì lí do ấy mà cô ấy đổ đốn, cố tình trở nên hư hỏng để em trai tôi chán chường. Chia tay như vậy sẽ khiến cho em trai tôi bớt đau khổ.
Chuyện này chỉ được phát hiện ra khi bố mẹ tôi gây sức ép, bắt hai vợ chồng em tôi đi khám. Giờ đây, họ đã hòa thuận với nhau hơn. Em dâu tôi không còn đua đòi theo những cuộc vui, đám bạn. Về phần em trai tôi, cậu ta quyết tìm cách chữa trị cho vợ chứ không bỏ cuộc.
Tôi thấy vợ chồng em mình hòa thuận trở lại nên mừng rỡ. Tuy nhiên, chuyện em dâu bị vậy khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Dù gì, em trai tôi cũng là con trai duy nhất trong nhà. Sẽ có người nói tôi ích kỷ, nhưng tôi không tài nào thoát khỏi suy nghĩ ấy.
Bề ngoài, bố mẹ tôi không tỏ ra có phản ứng gì không tốt. Tuy nhiên, tôi biết bố mẹ buồn lắm. Mỗi khi nhìn thấy nhà nào có cháu nhỏ, bố mẹ không kìm được cảm xúc, hỏi chuyện tíu tít…
Nào ngờ, nửa năm sau thì em dâu tôi có thai. Cả nhà mừng rỡ như trúng bạc tỉ. Có lẽ bao nhiêu tiền cũng không thể sánh bằng niềm vui của gia đình tôi lúc này. Mẹ tôi mua bao nhiêu thứ tẩm bổ cho em dâu, khiến nhiều lúc tôi trêu mẹ rằng mình thấy ghen tỵ.
Vì thế, kì nghỉ vừa rồi, tôi và bố mẹ đến nhà em trai làm cơm liên hoan chứ không đi đâu xa. Tôi thấy tủ thuốc nhà em dâu rất nhiều thực phẩm chức năng dưỡng thai nên không phải tư vấn thêm nữa.
Chuẩn bị đến giờ ăn cơm thì tôi đau bụng. Vì không muốn mất lịch sự nên tôi chạy vội vào nhà vệ sinh và không nói với ai. Nào ngờ, sau khi tôi đi vệ sinh thì nhìn thấy một điều rất lạ.
Có khi nào đây chỉ là màn kịch cho em dâu tôi dựng lên?. (Ảnh minh họa)
Trong thùng giấy thải, vài miếng băng vệ sinh có màu đỏ. Theo thói quen của phụ nữ, tôi biết ngay rằng đó là băng vệ sinh mới sử dụng. Bên trên có lớp giấy che đậy rất qua loa.
Trong lòng tôi sinh nghi, vì em dâu tôi đang có thai. Nếu không phải của em dâu tôi, đó là của ai? Có thể em dâu tôi gặp vấn đề sức khỏe, nhưng cũng có thể là em dâu tôi… nói dối chuyện có con vì sợ sức ép từ gia đình tôi.
Tôi im lặng coi như không có chuyện gì xảy ra. Trong bữa cơm, tôi thấy mọi người ăn rất vui vẻ. Tôi nghĩ, người vui nhất lẽ ra phải là em dâu. Nhưng mỗi khi mẹ tôi nói gì đến sức khỏe sinh sản, em dâu tôi lại lảng tránh. Có khi nào đây chỉ là màn kịch cho em dâu tôi dựng lên?
Tôi không phủ nhận rằng mình cũng rất mong em dâu có tin mừng. Nhưng nếu tôi phát hiện ra em dâu nói dối, nhất định tôi sẽ không để yên. Hỏi trực tiếp chuyện này thì lại không tiện, mọi người nói tôi nên làm sao đây ạ?