GỬI NĂM THÁNG ẤY | NHỮNG LÁ THƯ XANH
1/ Có bao giờ em nhớ
Mình yêu người tuy ở cùng quê nhưng mình lại ở thành phố còn em ở vùng quê miền núi nghèo. Mình gặp em khi mình là chàng trai mới tốt nghiệp trung cấp xây dựng về quê em làm công trình. Cái tuổi 17, mình chỉ học hết lớp 9 và trung cấp nghề 2 năm nên khi 17 tuổi đã ra trường.
Cái tuổi đã bao mộng mơ về tình yêu được gặp em, một cô gái khiến tôi ấn tượng nhất so với các cô gái nơi đây. Em không đẹp nhất nhưng là một người con gái rất chăm chỉ. Cuộc sống của em không như bao người khác, mỗi sáng đều phải dậy sớm bắt tép rồi mới đi học còn chiều thì em phụ việc nhà. Thời gian trôi qua tình yêu cũng đã đến với tụi mình nhưng tiếc rằng công trình cũng sắp xong. Dù đã hứa sẽ viết thư cho nhau nhưng dần dần thì cũng chẳng còn lá thư nào cả……
2/ Gửi năm tháng ấy
Thái Bình những ngày đầu hạ yên bình thật đấy, những ánh nắng nhẹ buổi ban mai làm cho tớ nhớ về cậu, nhớ về những năm tháng hồn nhiên vô tư của tụi mình đã qua. Hôm nay tớ nhớ cậu quá, nhớ những năm tháng ngồi chung bàn, về nhà chung đường cùng cậu.
Cậu là người con trai đầu tiên làm cho tớ rơi nước mắt vì tớ đã cảm nắng cậu ngay từ ngày đầu tớ biết tình yêu là gì. Tớ yêu những ngày tháng ngồi chung bàn chung lớp với cậu, tớ còn yêu cả con đường tớ và cậu cùng về. Tớ không biết bao nhiêu lần tự mình đa tình về tình cảm của tớ và cậu.
Tớ thật ngốc khi cứ nghĩ rằng cứ quan tâm rồi dành nhiều tình cảm cho cậu thì cậu cũng quan tâm và có tình cảm với tớ. Những năm tháng ngồi cùng cậu cứ thế trôi đi nhanh làm tớ buồn và hụt hẫng vô cùng. Những ngày tháng với tình yêu đơn phương chẳng bình yên chút nào khi chưa bao giờ có lời đáp và sự mong chờ mòn mỏi……..
3/ Tình không tên, chỉ để quên
Mẹ em kể rằng khi em sinh ra chỉ có các bác trai bế em được thôi còn các bác gái bế thì em khóc rất nhiều. Mẹ giải thích rằng do em không có bố nên thiếu thốn tình cảm của người bố. Bố em mất cách ngày em chào đời đúng một tháng do căn bệnh suy thận quái ác. Em lớn lên trong vòng tay hao gầy của mẹ, từ ấy em hay tự ti và nhạy cảm quá mức.
Khi em đi phục vụ nhà hàng, em bỗng dưng có tình cảm một người tên N. Tụi em nói chuyện lúc nào cũng hiểu ý nhau nên mọi người ai cũng ủng hộ. Sau một thời gian quen biết nên em cũng thổ lộ tình cảm cũng mình. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi khi nói lời yêu với N nhưng để nhận lại một cái từ chối thẳng thừng từ N, lúc đó mọi thứ trong em đều sụp đổ, cảm giác thật tồi tệ khi bị từ chối………
4/ Mình yêu nhau đi
Em đã từ chối cưới một người đã mất nhiều thời gian theo đuổi em nhưng em không có tình cảm với họ. Em sợ cô đơn nhưng em không thể bất công và ích kỷ khi cứ nghĩ lợi ích của bản thân mà quên mất điều đơn giản rẳng họ cũng cần có một hạnh phúc trọn vẹn. Nếu mình không đủ chân thành không đủ bao dung thì mình làm gì có cái quyền làm tổn thương họ.
May mắn vì điều đó không xảy ra, đã kịp từ chối trước khi họ đặt niềm tin vào mình, khi nỗi đau chưa đủ lớn để tạo một vết thương lòng. Nhưng có một chút tiếc nuối là vì em mà mối quan hệ giữa hai bậc phụ huynh đã không còn như trước nữa. Trải qua một mối tình đầu thật đẹp để rồi khi kết thúc mối tình đó, em đã đóng cửa trái tim mình thật chặt, tự tạo cho bản thân mình một cái vỏ bọc hoàn hảo, mạnh mẽ lạnh lùng để bắt đầu một trang mới…….
☼——————————————————————————-—-☼
Đài Tiếng nói Nhân dân TP. Hồ Chí Minh (The Voice of Ho Chi Minh city People) phát trên ba làn sóng AM 610 Khz – FM 99.9 Mhz – FM 95.6Mhz.
Cùng thưởng thức những lời yêu thương chân thật từ những tâm tình trong những lá thư trong chương trình những lá thư xanh của đài Tiếng Nói Nhân Dân TP.HCM – VOH. Nếu bạn yêu thích chương trình này hãy nhớ gửi thư chia sẻ bạn nhé.