Vợ chồng tôi dành dụm mãi mới mua được một căn nhà trong khu đô thị. Ngày chuyển nhà, hai vợ chồng hào hứng lắm, cứ nghĩ sẽ được tự do sung sướng. Ai dè, tình hình chỉ yên ổn được vài tháng…
Cách đây 4 tháng, có một chị đến hỏi mua căn hộ sát bên nhà tôi. Nhìn chị ấy rất sành điệu lại đi siêu xe nên hai vợ chồng tôi đều ấn tượng. Chồng tôi còn hết lời khen chị ấy xinh đẹp, học thức, giàu có nên cách ứng xử chắc cũng tốt. Tôi cũng từng nghĩ vậy, phải đến khi chính thức thành hàng xóm mới thấu…
Ngay ngày đầu tiên chuyển đến, chị ấy đã nhờ vả vợ chồng tôi đủ điều. Vừa thấy chồng tôi đứng tưới cây trước nhà, chị đã vẫy vẫy tay rồi lớn tiếng gọi: “Anh gì ơi, ra giúp em chuyển vài thứ đồ với”. Chồng tôi nhìn trước nhìn sau mới xác định đúng là chị ấy đang gọi mình. Thế là anh chạy ra vác nào ba lô, va li rồi chuyển cả thủ quần áo, giày dép, đồ nội thất vào giúp chị. Tôi thì giúp chị ta lau dọn chẳng khác nào người giúp việc.
Mà chị ấy nói ngọt cực. Một câu “anh ơi”, hai câu “anh ơi”. Chồng tôi thậm chí nghe lời chị ấy còn hơn nghe lời vợ càng khiến tôi phát điên. Chuyển đồ, dọn dẹp xong xuôi cũng đã hơn 9 giờ tối. Thế mà chị ấy cũng chẳng mời vợ chồng tôi được bữa cơm nào! Đêm ấy vừa ăn mì tôm tôi vừa giận chồng. Muốn khổ thì anh cứ chịu khổ một mình đi, kéo tôi vào làm gì cho mệt tôi thế này.
Chuyển đồ, dọn dẹp xong xuôi cũng đã hơn 9 giờ tối. Thế mà chị ấy cũng chẳng mời vợ chồng tôi được bữa cơm nào! (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, chị ấy dắt về nhà thêm hai con cún nhỏ. Nhìn chúng là yêu ngay vì rất mượt mà, đẹp đẽ. Chị ấy cột chúng ngay trước nhà và có hai căn hộ cho cún riêng. Thế mà ngay chiều tối, chị ấy lại dắt chúng ra trước cổng nhà tôi rồi vô tư để chúng chạy đến “giải quyết” ngay trước cửa nhà (nơi có cây hoa thảo nguyên tôi mới trồng).
Tôi giận định chạy ra nói thì chồng tôi ngăn lại: “Chó nó vô ý thức mà, em trách chị ấy làm gì. Có khi chị ấy đã xấu hổ lắm rồi nhưng không ngăn chúng được”. Thấy anh nói cũng có lí nên tôi bỏ qua. Từ đó đến nay, cứ sáng sớm là chồng tôi phải ra dọn chiến trường do chúng bày ra. Nếu không anh sẽ nhận mưa mắng từ tôi trút xuống. Ở khu đô thị mà chị ấy cứ làm như ở nhà quê không bằng.
Đã thế, chị ấy hình như còn có tật “ăn của mình dòm nhà người khác”. Tôi thích ăn giò hầm nên hay mua giò về nấu. Không hiểu do tôi nấu thơm quá hay do chị ấy mũi thính quá mà cứ có giò là chạy qua. Gặp đúng bữa ăn thì tôi mời ăn cùng. Mà có ai hai mươi mấy tuổi đầu còn ngồi ăn rất ư hồn nhiên, miếng nào ngon là lựa gắp hết vào bát mình. Thế còn đỡ, hôm nào chưa tới bữa ăn, chị ấy lại cầm cái bát chạy qua xin ít nước mắm, tiện thể xin luôn khoanh giò hầm về ăn.
Nhiều lần vậy, tôi tức quá mới hỏi thẳng: “Chị thích ăn giò sao không mua về hầm ăn?”. Chị ấy hồn nhiên trả lời: “Giò ăn ngon thật nhưng hầm lâu tốn ga, tốn điện quá!”. Biết tốn nên qua nhà người khác ăn nhờ, đúng là chị ấy thông minh thật.
Về cái khoản xin xỏ, tôi tôn chị ấy làm sư phụ vẫn còn khiêm tốn lắm. Khi thì nước mắm, khi thì ít đường, khi thì tí cơm về cho chó ăn… Xin như kiểu hết tiền mua trong khi đi toàn xe ô tô đắt tiền. Vì nể nhau nên thôi tôi cũng cho qua. Mà lâu quá thì thành ra tôi ức chế lắm mà nói thì chẳng biết nói thế nào.
Đã thế, chị ấy hình như còn có tình ý với chồng tôi hay sao đó? Cứ rảnh là chạy qua nhà tôi ở nhờ. Khi thì khen nhà tôi mát hơn, khi thì nói tivi nhà tôi rõ nét hơn. Mà rõ ràng nhà chị ấy cũng có máy lạnh, ti vi cũng đắt tiền hơn nhà tôi. Có lần tôi đi làm về sớm còn thấy chồng mình gọt trái cây cho chị ấy ăn. Tôi hỏi chồng, chồng tôi nói chị ấy thích cứ để chị ấy qua chứ nhà sát nhau không lẽ đuổi chị ấy về. Mà chị ấy đẹp, nói ngọt ngào, lại vô duyên có tầm cỡ thì khả năng tôi mất chồng cao lắm. Ai có cao kiến gì giúp tôi đẩy được chị hàng xóm phiền phức này đi thì bày tôi với?