Từ khi kết hôn đến giờ cũng đã 6 năm nhưng tôi vẫn không thể quên được mối tình đầu. Đó là người đàn ông đầu tiên tôi yêu, cũng là người mà ngay cả khi đã kết hôn, tôi vẫn nhớ đến hình bóng của anh.
Ngày ấy chúng tôi yêu nhau khi còn là sinh viên, tình yêu giữa chúng tôi rất trong sáng và trọn vẹn. Tôi và anh hứa hẹn với nhau sau khi ra trường, có công việc ổn định rồi sẽ về nhà xin cưới. Vậy nhưng chính tôi lại là người phụ lòng anh.
Đợt ấy người yêu tôi đi công tác gần 2 tháng. Ở nhà, tôi đã quen biết chồng của tôi bây giờ. Dù biết tôi đã có người yêu nhưng anh vẫn một lòng theo đuổi. Hôm ấy tôi bị ốm, lại chẳng có ai để nhờ cậy nên đã nhờ chồng tôi mua thuốc mang qua. Có thể do bị ốm nên tinh thần không ổn định, lại thêm cô đơn khi bệnh tật mà vắng người thân, tôi đã tưởng anh là người yêu của mình.
Chúng tôi ở với nhau suốt đêm đó và cả ngày hôm sau, cuối cùng tôi có thai. Người yêu tôi trở về và biết chuyện nhưng anh vẫn mong tôi suy nghĩ lại, anh hứa sẽ xem đứa bé như con ruột của mình. Nhưng lúc ấy gia đình tôi và gia đình nhà chồng đều đã gặp mặt bàn chuyện đám cưới nên tôi không thể làm gì khác.
Người yêu tôi trở về và biết chuyện nhưng anh vẫn mong tôi suy nghĩ lại, anh sẽ xem đứa bé như con ruột của mình. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi cưới, nhận được tin nhắn chúc phúc từ người yêu cũ mà tôi rất đau lòng. Yêu nhau suốt 3 năm trời, tôi chỉ mong anh là chồng của tôi. Không ngờ vì sai lầm của tôi mà khiến cả 2 phải chịu tổn thương như vậy. Sau lần ấy, anh chuyển vào Nam làm việc có lẽ cũng vì muốn tránh mặt tôi.
Tôi và chồng sống với nhau khá hạnh phúc. Chồng tôi là một người đàn ông rất mẫu mực, dù biết trong tôi vẫn còn vương vấn hình bóng người cũ nhưng chưa bao giờ anh khơi gợi lại chuyện năm xưa. Anh thường xuyên làm những điều khiến tôi bất ngờ và vui vẻ, nhưng có lẽ đối với tôi, anh chỉ là một người bạn tri kỷ.
Đợt vừa rồi lớp đại học của chúng tôi tổ chức họp lớp. Dù đã từ chối nhiều lần vì sợ chạm mặt người cũ nhưng trước kia tôi là bí thư nên các bạn không đồng ý để tôi vắng mặt. Ngày hôm ấy khi ngồi cạnh người cũ, trái tim tôi lại như những ngày còn trẻ, tôi lại rung động trước anh một lần nữa.
Sau khi ăn, mọi người kéo nhau đi hát còn tôi và anh ra một quán cà phê để nói chuyện. Anh nói vì vẫn còn nhớ đến tôi nên chưa yêu ai kể từ ngày chúng tôi chia tay. Nghe những tâm sự từ anh, tôi cảm thấy ân hận và áy náy vô cùng. Không hiểu sao tôi lại chủ động xin số điện thoại của anh để liên lạc.
Tôi tái mặt, giải thích cho chồng hiểu chính mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. (Ảnh minh họa)
Về nhà, tôi luôn nhớ đến hình bóng người đàn ông ấy dù chồng mình đang nằm bên cạnh. Tôi biết tôi đã ngoại tình trong suy nghĩ nhưng lúc ấy tôi không đủ lý trí để có thể gạt hết tình cảm sai trái này. Tôi thường hay nhắn tin hỏi thăm anh. Biết anh đang ở Bắc công tác 3 tháng nên tôi hay tranh thủ rủ anh đi ăn trưa hoặc đến những nơi chúng tôi từng đến thời còn yêu nhau. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó và chúng tôi chưa từng làm gì có lỗi với chồng tôi.
Trưa nay anh có hẹn tôi gặp mặt. Nhưng anh lại nhắn tin cho tôi địa chỉ và số phòng của một nhà nghỉ. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại nghĩ đơn giản rằng đó là nơi anh thuê để ở khi về Bắc công tác nên chẳng mảy may nghi ngờ.
Khi đến nơi, tôi lấy máy gọi thì anh nói lên phòng chờ anh. Một lúc sau thì có người trở vào nhưng đó không phải anh mà là chồng và mẹ chồng tôi. Chồng tôi giận tím mặt, anh giơ chiếc điện thoại với dòng tin nhắn vừa có người gửi cho tôi nhìn: “Anh đến đón vợ anh đi. Cô ấy đang ở nhà nghỉ X phòng 203”. Tôi tái mặt, giải thích cho chồng hiểu chính mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh bỏ ngoài tai tất cả.
Tôi không ngờ người yêu cũ của tôi có thể dàn dựng rằng chúng tôi đã ngoại tình cho chồng tôi biết. Giờ đây tôi nói gì chồng tôi cũng không còn nghe nữa, anh còn nghĩ rằng tôi đã lén lút ngoại tình với người yêu cũ từ rất lâu. Tôi biết tôi đã sai khi nói chuyện với người yêu cũ, nhưng bây giờ tôi rất sợ chồng sẽ giận mình mà đòi ly hôn. Tôi phải làm sao cho chồng tin rằng tôi cũng bị lừa đây?