Từ khi mới bắt đầu biết nhận thức, tôi đã hận bố mình. Mẹ tôi cũng thế. Mẹ tôi kể bố tôi đã cặp bồ với một cô gái đẹp ngay lúc mẹ đang mang bầu tôi. Người phụ nữ mang thai cần được chồng yêu chiều nhưng mẹ tôi suốt ngày chỉ bị chồng mắng mỏ. Mẹ tôi vẫn cố chịu đựng cho đến ngày sinh tôi. Nhưng bố tôi đến bế tôi một lần cũng không có. Vì tôi họ cãi nhau nhiều hơn. Cuối cùng tức nước vỡ bờ, mẹ tôi chia tay.
Khi bế tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi chẳng còn bao nhiêu tiền nên cuộc sống rất khó khăn. Cũng may lúc đó có một anh bạn bố thấy mẹ con tôi đáng thương quá nên cho tá túc và xin cho mẹ tôi việc thu ngân ở một nhà hàng. Người đó hiện giờ cũng chính là bố dượng tôi.
Dượng tôi thương mẹ con tôi lắm. Khi mẹ tôi nhất quyết không sinh con cho dượng nữa vì sợ tôi khổ thì dượng cũng không ép. Dượng còn nói sẽ thương tôi như con đẻ. Nhưng gia đình dượng không thương mẹ con tôi nên dượng đã ra ở riêng. Đối với tôi, dượng chính là bố tôi. Mẹ tôi cũng vì cảm kích mà yêu thương dượng. Cuộc sống của tôi đã rất bình yên.
Bố tôi sống rất tệ với mẹ con tôi, tức nước vỡ bờ, mẹ tôi đã chia tay ông. (Ảnh minh họa)
Chỉ có điều tôi vẫn không sao tha thứ cho bố đẻ của mình. Suốt 20 năm tôi chưa từng gặp ông ấy một lần. Ông ấy cũng chẳng đến thăm tôi hay mua cho tôi được cái áo hộp sữa. Tôi vì hận nên đòi mẹ đổi cả họ sang họ dượng.
Không ngờ người phản ứng gay gắt nhất lại chính là dượng tôi. Ông nói dù bố tôi có tệ thế nào thì cũng là người sinh ra tôi. Tôi nói: “Sinh mà không dưỡng không thương thì sinh làm gì?”. Dượng tôi chỉ nói dù gì tôi cũng không được đổi họ. Biết đâu bố tôi có nỗi khổ riêng.
Lúc đó tôi còn cho là dượng quá hiền lành đến mức không hiểu chuyện. Vì dượng không kí giấy tờ nên tôi chẳng thể đổi họ được. Cũng vì chuyện này mà tôi giận dượng suốt mấy tháng trời.
Tháng 9 này tôi lấy chồng, anh rất thương tôi. Nhưng cũng trong lúc chuẩn bị cưới thì tôi đã được gặp một người.
Người này không hiểu sao lại biết số điện thoại của tôi và gọi hẹn gặp. Cô ấy chỉ nói có món quà cưới bố tôi tặng. Nghe tới đây tôi đã nổi giận. Tôi đến gặp cô ấy với mục đích nói hết những uất ức trong hơn 20 năm qua để cô ấy về nói lại cho bố tôi biết chứ không phải vì món quà cưới.
Quả nhiên cô ấy rất đẹp. Dù đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn trẻ hơn rất nhiều. Và tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô ấy giới thiệu người đàn ông đi cùng là chồng. “Chắc lâu nay con vẫn nghĩ rằng bố con ngoại tình với cô. Thật ra bố con có nỗi khổ tâm rất lớn. Khi mẹ con mang thai con cũng là lúc ông ấy phát hiện mình bị ung thư gan giai đoạn cuối. Biết không thể sống được lâu nên ông ấy từ chối mọi phát đồ điều trị.
Để mẹ con dễ dàng quên ông ấy đi, chính ông ấy đã dựng lên vở kịch ngoại tình. Cô và dượng con là bạn thanh mai trúc mã với ông ấy nên đã cùng giúp ông ấy hoàn thành mong ước cuối cùng. Mẹ con cưới dượng con vài ngày sau thì ông ấy mất. Trước lúc ra đi, ông ấy để lại cho con toàn bộ tài sản để làm quà cưới”.
Lời xin lỗi muộn màng của tôi, bố mãi mãi chẳng nghe được nữa. (Ảnh minh họa)
Những lời cô ấy nói và sự đồng tình của chồng cô đã giáng cho tôi một cú sốc lớn.
Cùng lúc đó dượng tôi cũng tới. Ông đưa tôi một sấp ảnh. Toàn ảnh tôi khi nhỏ. “Bố con không bế con vì sợ không đủ can đảm để diễn tròn vở kịch. Nhưng ông ấy đã lén chụp rất nhiều ảnh của con để giữ làm kỉ niệm. Đây là lá thư cuối cùng ông ấy viết để lại cho con và dặn cô rằng đến ngày con yên ấm gia đình mới được tiết lộ cho con biết. Ông ấy là một người cha tốt. Con nên đi thăm mộ ông đi”.
Cầm bức thư đã nhòe vài chỗ, tôi đã bật khóc. Hình như bố tôi đã viết bức thư cho ngày cưới của tôi. Ông chúc tôi sống thật hạnh phúc. Và xin lỗi vì không thể bên tôi vào giây phút trọng đại nhất cuộc đời. Ông còn gởi gắm mẹ con tôi cho dượng.
Tôi đến trước mộ bố mình. Tôi xin lỗi bố nhưng ông ấy đã không còn nghe được nữa. Tôi hối hận quá. Trong lúc bố tôi một mình chiến đấu với nỗi đau bệnh tật thì mẹ con tôi lại sống sung sướng và còn hận thù ông.
Giờ tôi chỉ phân vân có nên nói hết cho mẹ tôi nghe không? Tôi sợ mẹ sẽ sốc. Sợ gia đình mất hạnh phúc. Sợ dượng tôi buồn. Nhưng nếu không nói tôi lại thấy thương bố tôi quá. Ông bị oan ức rất lớn. Tôi nên làm sao đây?