Tốt nghiệp đại học, không muốn cứ loay hoay xin việc mãi nên tôi làm cho một công ty đông lạnh liên doanh với nước ngoài. Tôi làm trong văn phòng cùng với nhiều người nữa, chủ yếu là quản lí, điều hành, kiểm hàng trong công ty.
Tôi được phân vào nhiệm vụ điều hành một tổ nhân viên kiểm hàng gồm 8 người. Vì là người mới nên tôi hết sức thận trọng trong công việc cũng như các mối quan hệ với mọi người. Tôi luôn cố nhường nhịn, đánh giá đúng người đúng việc để không bị phàn nàn. Thế mà tôi vẫn không sao chịu được một chị đồng nghiệp.
Chị ấy và chồng làm cùng tổ. Chồng chị ấy làm tổ trưởng và là người khá hòa đồng, vui tính. Tôi cũng nhờ anh ấy chỉ bảo rất nhiều. Vì là người mới nên lời tôi nói ra chẳng ai chịu nghe kể cả công nhân. Ai cũng cho rằng tôi nhờ bằng cấp cao mới được làm điều hành chứ thật ra chẳng biết cái gì. Làm được một tuần mà tôi khóc cả chục lần vì bị mắng oan, bị xỉa xói, bị chơi khăm.
Không ít lần người đứng ra cảnh cáo công nhân giúp tôi chính là chồng chị ấy. Anh ấy nói và ghi biên bản lại nên chẳng ai dám gây khó dễ cho tôi nữa. Có lần thấy tôi quay mặt vào góc tường khóc, anh ấy lại đi lấy khăn tay đưa tôi lau mặt. Có lần anh ấy lấy cơm cho cả tôi. Nhưng cũng vì hay giúp tôi nên tôi trở thành cái gai trong mắt vợ anh ấy. Mà chị ấy lại có mối quan hệ rất tốt với công nhân.
Mới đầu tôi cũng chẳng biết vì sao công nhân và một số kiểm hàng viên lại chống đối tôi. Họ thấy tôi là xỉa xói, cố ý nói thật to: “Nay công ty mình có mèo mới. Mèo này giả vờ ngây thơ hiền lành nhưng lại đang mồi chài anh chàng đẹp trai có vợ. Mèo này gặp tao là phải nướng ăn mới ngon…”. Tôi không hiểu, quay lại thì họ nhìn tôi cười mỉa.
Tôi chỉ biết mình bị nghi oan khi bị chính chị ấy tát. Chẳng là hôm ấy tôi nhắc một chị ấy kiểm tra hàng kỹ hơn vì hàng bị lỗi quá nhiều nhưng vẫn được duyệt xuất khẩu. Tôi nói chỉ cần một miếng cá cắt không đúng tỉ lệ cũng đã bị trả về cả lô hàng nên không thể kiểm cẩu thả được. Chị ấy không những không nghe còn nói tôi dựa hơi đàn ông mà làm cha thiên hạ. Tôi tức quá cãi lại thì chị ấy tát tôi một cái ngay trước mặt đông người rồi nói thật to: “Mày định cướp chồng tao còn chối gì hả?”.
Tôi xây xẩm mặt mày vì choáng váng. Chồng chị ấy ngay lúc đó cũng có mặt nên kéo chị ấy đi. Hôm đó tôi xấu hổ đến mức chẳng dám ra xưởng nữa. Vài người khuyên tôi nên tránh xa vợ chồng nhà ấy ra vì chị ấy rất hung dữ, khó đối phó lại hay ghen tuông. Nhưng thú thật đến suy nghĩ tôi còn chẳng nghĩ mình cướp chồng chị ấy, đến một chút tình cảm còn không có thì lấy cớ gì mà cướp?
Tôi bất ngờ không né kịp nên quần áo đều ướt hết. (Ảnh minh họa)
Từ đó, tôi tìm cách tránh mặt anh ấy. Cứ thấy anh ấy đứng ở đâu tôi lại vòng đường khác mà đi. Thậm chí cơm trưa tôi cũng đợi mọi người ăn xong mới xuống ăn. Nhiều lúc không còn gì ăn thì ăn tạm bánh mì ngọt chứ nhất định không ăn chung với anh ấy nữa. Anh ấy cũng biết lý do tôi tránh mặt nên nhắn tin xin lỗi.
Cứ tưởng vậy là dẹp yên được cơn ghen tuông vô lý của chị vợ thì mới đây tôi lại bị chị ấy tạt nước bẩn đầy người. Thường cứ cuối ngày sẽ có bốn nhân viên kiểm hàng và tôi cùng giám sát việc dọn vệ sinh. Hôm ấy tôi đang đứng ghi nhận xét công việc từng người thì bị tạt nguyên một xô nước rửa cá bẩn thỉu vào người.
Tôi bất ngờ không né kịp nên quần áo đều ướt hết. Còn chưa kịp tỉnh hồn thì tôi đã nghe chị ấy mắng xối xả: “Do mày nên chồng tao đòi ly dị, vì mày nên vợ chồng tao cãi nhau. Mày xúi chồng tao ly hôn tao để cưới mày chứ gì? Mày tưởng dễ hả?”.
Tôi và chị ấy bị giám đốc mời lên làm việc. Chị ấy đổ tội cho tôi cố ý quyến rũ chồng chị ấy. Tôi giải thích chị ấy cũng không tin. Cuối cùng cả hai chúng tôi đều bị lập biên bản xử phạt. Tôi ức chế quá. Không lẽ tôi phải nghỉ việc chị ấy mới chịu để tôi yên ổn hay sao?