Về nhà chồng làm dâu, người tôi sợ nhất không phải là mẹ chồng mà là em chồng. Vì hai nhà cũng gần nhau nên danh tiếng của em ấy tôi đã nghe đến thuộc làu. Hung dữ, đanh đá, ăn nói sắc sảo. Mẹ tôi buôn bán ở chợ còn hay nhắc đến em ấy kiểu: “Trả giá đến nỗi đồng tiền chảy nước”. Nói chung nói về em ấy không có ai khen hay nói điều gì tốt cả. Có người còn tỏ ra ái ngại giùm tôi khi quyết định làm dâu em chồng.
Đúng là ngay ngày đầu tiên tôi đã choáng bởi trình độ ăn nói có bằng cấp của em chồng. Chẳng là có một người hàng xóm đem bịch rác vứt trước cửa nhà tôi, em ấy đang quét sân thì thấy được. Ngay tức thì em ấy phóng đến, cầm ngay bịch rác rồi bon bon đến thẳng nhà người ta vứt trả lại. Em ấy còn lên giọng cãi nhau một trận tưng bừng khói lửa. Không biết kết quả ra sao, chỉ biết từ đó đến nay tôi chưa từng thấy ai dám vứt thứ gì trước nhà tôi nữa.
Về làm dâu hơn 2 năm nhưng số lần em chồng khen tôi đếm trên đầu ngón tay. Đa phần là em ấy chê. Tôi nấu ăn thì chê món này nhạt, món này nấu không đúng vị, món kia trang trí không đẹp mắt. Tôi lau nhà thì em ấy cố moi móc trong kẽ tủ kẽ bàn ra thêm một đống rác bụi. Đến mức mẹ chồng tôi phải nhắc em ấy đừng có quá đáng, ra sức hạch sách chị dâu sau này lấy chồng, người ta hạch sách lại.
Em chồng ra sức hạch sách nhưng cũng quan tâm đến tôi. (Ảnh minh họa)
Mà cũng công nhận, em chồng tôi nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa cực ngon cực chuẩn. Không hiểu sao cũng hơn 1 tiếng nấu nướng mà em ấy dọn ra một bàn ăn mướt mắt, ngon miệng, món nào ra món đó. Nhà cửa em ấy quét không còn một hạt bụi. Phòng ngủ em ấy ai thấy cũng phải mê vì quá gọn gàng, đẹp đẽ.
Cũng có mấy lần, tôi đi làm về thấy trong tủ lạnh có sẵn nước cam. Tôi hỏi, mẹ chồng nói em chồng pha để sẵn cho tôi giải mệt. Rồi mỗi khi đi du lịch ở đâu, em ấy cũng mua quà về cho tôi. Nhưng những thứ đó vẫn không làm tôi có thiện cảm với em, cho đến khi tôi phát hiện chồng ngoại tình với một cô bé sinh viên.
Tôi xem hình bạn thân đang là giảng viên ở trường cao đẳng gửi qua mà khóc nấc lên. Lúc đó, tôi còn đang mang thai hơn 4 tháng. Em chồng tôi chẳng nói rằng gì, chỉ mượn điện thoại tôi rồi lên xe bỏ đi.
Tầm tối, tôi thấy chồng mình về. Mặt mày anh tái như tàu lá chuối. Em chồng lên phòng gọi tôi xuống, gọi bố mẹ ra rồi bảo chồng tôi phải xin lỗi tôi. Chồng tôi răm rắp làm theo còn bị em ấy giáo huấn cho một trận nên thân. Không những thế em chồng còn bắt chồng tôi viết một bản cam kết rồi đi đóng khung treo ngay trong phòng. “Vợ bầu bì đã cực khổ, không biết thương thì đừng làm mấy chuyện mèo mỡ bên ngoài, sau này con cháu nó khinh”. Em ấy dằn mặt chồng tôi lần cuối bằng câu nói đó.
Em chồng đã giúp vợ chồng tôi giải quyết một việc quá lớn. (Ảnh minh họa)
Sau lần đó, chồng tôi ngoan ngoãn thấy rõ. Đi làm là về với vợ con. Tôi thuê thám tử theo dõi cũng không phát hiện điều gì bất thường nữa. Sau tôi hỏi, em chồng mới kể. Hôm ấy em đến thẳng trường cao đẳng yêu cầu cô bé ấy ra gặp mặt. Vừa gặp, em ấy đã thẳng tay dằn mặt cô ta ngay trong căn tin trường. Rồi em đòi báo ban giám hiệu, gửi ảnh về cho gia đình nếu cô ta còn dám léng phéng với chồng tôi. Cô ta sợ mất mật nên thề thốt không bao giờ qua lại nữa. Em chồng tôi cũng bắt cô ta viết một bản cam kết, đồng thời không quên cảnh cáo thêm mấy câu.
Giờ con gái tôi đã hơn 1 tuổi, em chồng tôi cưng cháu như vàng. Em vẫn hay chê bai tôi nhưng tôi chẳng còn giận dỗi em nữa. Em đã giúp vợ chồng tôi giải quyết gọn gàng một chuyện lớn. Mối quan hệ giữa tôi và em cũng tốt hẳn lên. Cuối năm nay em cũng lấy chồng. Theo mọi người tôi nên tặng em món quà gì đáng nhớ đáng quý để đền đáp tình cảm em đây?