Nhà tôi có truyền thống chạy chợ mưu sinh. Mẹ tôi bán cá, chị tôi bán trái cây. Chỉ có tôi được đặc quyền đi học với hy vọng có thể ngẩng mặt lên với đời. Chị tôi dù hàng ngày phơi mặt ngoài chợ bụi bặm, nắng nôi nhưng vẫn không thể làm sạm đi nước da trắng. Ai cũng phải công nhận chị rất đẹp. Có người còn dựa vào vẻ đẹp của chị mà bắt lỗi mẹ tôi. Họ cho rằng mẹ tôi tham tiền nên bắt chị nghỉ học đi buôn bán sớm. Nhưng họ không hề biết rằng khi chị nghỉ học cũng là lúc bố tôi qua đời vì tai nạn giao thông.
Khi chị 29 tuổi mới gặp và yêu anh rể tôi. Lúc đó cả tôi và mẹ đều phản đối anh dữ lắm. Nhà anh cũng nghèo, thậm chí nghèo hơn nhà tôi mà lại còn đông anh chị em. Anh còn làm xe ôm, cái nghề thức khuya dậy sớm và cũng không thể quản lí được. Thế mà chị tôi bất chấp hết để làm vợ anh.
Chị tôi bất chấp tất cả để làm vợ một người nghèo, công việc lại bất ổn như anh. (Ảnh minh họa)
Sống bên nhà chồng được vài tháng thì anh chị dọn đồ về bên nhà tôi. Chị tôi không thể chịu được mẹ chồng và những cô em chồng tai quái. Chồng chị thương chị nên cũng bỏ nhà theo chị về ở rể.
Hai vợ chồng chị lấy hết tiền vàng cưới mở một sạp trái cây khá lớn ngoài chợ. Vừa bán vừa làm mâm cỗ cưới cho người ta cũng được đồng vào đồng ra. Khi nào rảnh rang, anh rể tôi lại chạy xe kiếm thêm đóng tiền học cho tôi. Chính anh cũng chủ động bảo mẹ tôi ở nhà để vợ chồng anh chị bươn chải.
Khi chị tôi bầu đứa đầu, anh rể tôi bắt đầu học bán trái cây và làm mâm cỗ. Anh khéo tay, làm còn đẹp hơn chị tôi nên khách càng lúc càng đông. Nhiều đêm, anh pha sữa đem lên phòng cho chị tôi uống rồi lại xuống nhà dưới ngồi tỉ mỉ làm mâm cỗ đến tận khuya mới ngủ.
Chị tôi sinh con, anh vừa buôn bán vì sợ mất khách, vừa trông nom vợ ở cữ. Anh không cho mẹ tôi đụng vào quần áo sinh của chị. Anh nói vợ con anh, anh sẽ tự lo liệu chứ nhất quyết không để mẹ tôi khổ.
Bán tới 8 giờ tối về, anh ăn uống chút rồi lại giặt giũ quần áo cho hai mẹ con chị. Sau đó ngồi làm mâm cỗ cho người ta. Gần như tôi chưa từng thấy anh có một giấc ngủ nào đúng nghĩa 8 tiếng.
Con trai được hơn 1 tuổi thì chị tôi có thai lại. Không may thai ngoài tử cung nên phải bỏ đứa bé. Sức khỏe chị cũng xuống dốc không phanh. Thương vợ, anh không cho chị làm nhiều nữa, chỉ việc ngồi trên sạp, ai mua thì bán. Còn việc chuyển hàng, giao hàng đều do anh làm hết. Mẹ tôi còn hay nói rằng nếu ngày xưa cứ nhất quyết bắt ép chị bỏ anh, chắc bây giờ chị tôi đã không có được một người chồng tốt như thế.
Khi rảnh rang anh lại bóp vai cho vợ hoặc đút con ăn. (Ảnh minh họa)
Anh rể tôi ít nói nhưng rất được lòng hàng xóm. Ai quen biết đi mua hàng anh đều bán rẻ hơn hoặc thêm cho vài trái. Mọi người cứ gặp mẹ tôi là khen lấy khen để anh. Có người còn nói thấy anh cả buổi trưa không ngủ chỉ ngồi làm. Khi rảnh thì thấy anh bóp vai cho vợ hoặc đút con ăn.
Giờ anh chị đang lấy hết tiền dành dụm bấy lâu để xây nhà. Tiền học của tôi cũng do anh chị cấp cho. Dù là con rể nhưng anh đối với mẹ tôi chẳng khác nào ruột thịt. Mẹ tôi bệnh, anh sẵn sàng nghỉ bán để đưa mẹ tôi vào Sài Gòn khám. Anh còn động viên tôi cố học cho thật giỏi, có việc làm ổn định để lấy được một người chồng tài giỏi. Anh cứ hay đùa: “Bé út đừng lấy chồng bán trái cây như anh nha, khổ lắm à”.
Thật ra, nhìn anh, tôi chỉ mong mình sẽ tìm được một người như anh để nương tựa cả đời. Chứ nhiều người tài giỏi mà không thương vợ thương con, không xem nhà vợ ra gì thì cũng chẳng tốt đẹp gì.