Sau khi kết hôn, tôi và chồng vẫn sống với bố mẹ và gia đình em trai anh trong một căn nhà khá nhỏ hẹp. Dù rất muốn ra ở riêng nhưng ở đất thủ đô này việc mua một căn nhà với vợ chồng trẻ như chúng tôi là chuyện không tưởng. Hơn nữa bố mẹ chồng tôi khá cổ hủ, ngay từ khi còn yêu nhau chúng tôi đã bị quán triệt về vấn đề ra ở riêng.
Vì sống cùng bố mẹ chồng, lại thêm một gia đình nhỏ nữa nên chúng tôi nảy sinh rất nhiều vấn đề. Mẹ chồng tôi dù không phải người quá quắt khó tính nhưng lại là người rất hay so sánh, nhất là tôi với em dâu lại sống cùng một nhà.
Vợ của em chồng tôi là một cô gái rất khôn khéo và giỏi lấy lòng mẹ chồng. Cô ấy thường tặng mẹ chồng tôi những chiếc áo hiệu đắt tiền, hay thi thoảng mỗi lúc mẹ chồng tôi buồn lại cho bà 1 vé đi du lịch để khuây khỏa. Đôi khi tôi cũng tự hỏi cô ấy làm gì mà nhiều tiền thế, trong khi công việc cô ấy làm cũng chỉ là kế toán cho một doanh nghiệp bình thường?
Vợ của em chồng tôi là một cô gái rất khôn khéo và giỏi lấy lòng mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Mọi việc trong nhà lúc nào cũng đổ hết lên tôi vì em dâu về đến nhà là lên phòng nằm ườn đến lúc được cơm. Có lần tôi nhắc khéo với mẹ chồng thì bị bà nói tôi là người để ý. Em dâu đi làm kiếm được nhiều hơn nên chắc chắn cũng phải mệt mỏi hơn, tôi lương thấp việc nhàn nên không có gì phải so bì. Sau lần ấy tôi cũng chẳng dám nói xấu gì về em dâu trước mặt mẹ chồng.
Thôi thì chuyện nhà cửa tôi có thể chấp nhận được. Nhưng chuyện con cái là điều mà tôi trái ý với em dâu nhất. Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm rồi mà vẫn chưa có con. Thuốc thang chạy chữa rồi nhưng chưa có duyên nên con chưa về.
Còn vợ chồng em chồng tôi cưới tháng này tháng sau đã thấy cô ấy báo có bầu. Thế là mẹ chồng tôi nâng như nâng trứng, đi xuống cầu thang cũng bắt phải nhẹ nhàng. Chuyện em dâu có bầu tôi cũng mừng, nhưng cô ấy luôn làm ra vẻ cô ấy tài giỏi còn tôi thì không biết sinh con vậy. Có những ngày đang ngồi ăn cơm, cô ấy nửa thật nửa đùa nói: “Bầu to rồi bụng nặng thật mẹ ạ, đúng là phụ nữ chửa đẻ thôi cũng khổ. Nhưng cưới xong có bầu luôn người ta bảo là có phúc mẹ ạ”. Tôi nghe xong mà chạnh lòng đành ăn nốt miếng cơm rồi xin phép đứng dậy.
Người ta sinh con ở cữ 1 tháng, còn em chồng tôi ở cữ hơn 3 tháng. Tất cả đều là tôi chăm, từ giặt tã lót cho đến vệ sinh tôi cũng phải làm. Cô ấy sinh được 3 tháng, hôm đó tôi đang lau nhà nên chưa kịp lau khô. Vậy mà em dâu tôi đứng trên cầu thang gọi tôi phải lau khô từng bậc để cô ấy đi cho khỏi ướt. Tôi mới nói dứt lời rằng không sao đâu, dù sao cũng đã 3 tháng rồi. Vậy mà em dâu tôi còn trả treo: “Chị chưa sinh nở lần nào chị biết làm sao được. Chị có biết đẻ đau như thế nào không?”.
Thú thật tôi giận em dâu lắm nhưng vẫn chưa có cách nào để trị được vì mẹ chồng tôi chiều cô ấy hơn hẳn tôi. (Ảnh minh họa)
Đến giờ sinh được nửa năm rồi em dâu tôi mới bắt đầu quay trở lại cuộc sống thường ngày dù chẳng giúp được tôi là mấy. Từ ngày có đứa con, cô ấy bắt đầu trịch thượng hơn. Thú thật tôi giận em dâu lắm nhưng vẫn chưa có cách nào để trị được vì mẹ chồng tôi chiều cô ấy hơn hẳn tôi. Vậy nhưng hình như vận may của tôi đã đến rồi.
Sáng nay khi hẹn gặp bạn ở quán cà phê, tôi vô tình thấy em dâu đang ngồi cùng một cô bạn nữa. Họ ngồi ở ghế gần cửa sổ nên khá khuất, tôi mon men lại gần, ban đầu thì định chào hỏi nhưng nghe được những lời họ đang nói, tôi lại quyết định im lặng mang điện thoại ra ghi âm.
Bạn thân cô ấy mở lời trước: “Mày không sợ có ngày nhà chồng mày biết mày cặp bồ à?”. Em dâu tôi chẳng những không sợ còn cười khểnh: “Không có tiền của ông kia thì tao làm sao vung tiền không tiếc tay cho nhà chồng, làm sao mua chuộc được mẹ chồng. Với lại tao giấu kín lắm, sợ gì chứ”.
Thực sự nghe những lời này, tôi khá choáng váng. Uổng công mẹ chồng tôi xem con dâu út như báu vật, cuối cùng cô ta lại lăng nhăng như thế. Giờ tôi đang giữ file ghi âm, nhưng tôi rất băn khoăn có nên đưa cho mẹ chồng và em chồng nghe không? Hay nên giữ im lặng và giải quyết riêng với em dâu để cô ấy hết phách lối với tôi?