Tôi và Huyền yêu nhau khi ngồi chung giảng đường đại học. Tôi cảm mến Huyền vì sự tự tin, hoạt bát và nghị lực của em. Dù xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo khó nhưng tôi chưa bao giờ thấy em buồn rầu. Em luôn lấy đó làm động lực để phấn đấu. Hàng ngày ngoài việc học, Huyền còn đi dạy thêm và chạy phụ việc ở một quán cà phê nhỏ.
Khi mới cưa cẩm Huyền tôi đã phải rất khó khăn vì lịch trình của em luôn kín mít. Có hôm tôi ngồi lì ở quán cà phê em làm phục vụ chờ cho tới khi em tan ca mới cùng nhau trở về nhà. Khi Huyền nhận lời yêu, tôi đã đôi lần gợi ý giúp đỡ để em giảm bớt nhọc nhằn nhưng chưa bao giờ em đồng ý. Chính điều này làm cho tôi càng cảm mến Huyền nhiều hơn.
Tình yêu của 2 chúng tôi gắn bó cùng với khoảng thời gian sinh viên tươi đẹp ấy. Hai đứa hi vọng ra trường tìm được việc thì sẽ cưới luôn. Nhưng sự đời thường đúng như không người ta dự liệu, ngày ra trường gần kề thì chuyện tôi và Huyền yêu nhau bị gia đình tôi phát hiện. Nói thật là tôi luôn giấu Huyền hoàn cảnh của gia đình mình, chưa chịu đưa em về ra mắt bố mẹ vì sợ em mặc cảm. Tôi muốn khi mình đã tìm được một công việc ổn định và có tiếng nói trong gia đình thì sẽ dẫn em về giới thiệu.
Chúng tôi ở bên nhau suốt quãng thời gian tươi đẹp. (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi là một gia đình có chức, có quyền trong thành phố nên khi biết người yêu tôi xuất thân nghèo khó thì bố mẹ kịch liệt phản đối. Bố mẹ tôi làm mọi cách để ép tôi chia tay Huyền nhưng tôi không đồng ý. Tôi những tưởng chỉ cần tôi dành trọn tình cảm cho em là chúng tôi sẽ đến được với nhau.
Nhưng không, một ngày nọ, tôi chứng kiến cảnh Huyền tay trong tay với một người đàn ông khác. Hai người họ đi ra từ một nhà nghỉ gần trường. Trái tim tôi bị em giày xéo đến tan nát. Tôi đã không đủ dũng cảm để chạy tới chất vấn em mà vội vàng lên đường đi du học như một cách trốn tránh. Tôi thậm chí còn không dám nói lời chia tay hay từ biệt với người con gái mình yêu.
Năm năm sau, tôi quay trở về sau khi hoàn thành việc học tại trời Tây. Trong suốt thời gian ấy, tôi vẫn không thể mở lòng với ai vì tổn thương còn quá lớn. Khi trở về nhà, qua mai mối của bố mẹ, tôi quen Trang – con gái một gia đình giàu có khác. Sau 6 tháng tìm hiểu, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân theo ý nguyện của 2 bên gia đình.
Một ngày, tôi đưa Trang đi trung tâm thương mại sắm sửa đồ cưới thì bất ngờ gặp lại Huyền. Em vẫn xinh đẹp như xưa dù nét mặt đã có phần chín chắn, từng trải hơn nhiều. Nhìn thấy tôi, Huyền lịch sự nở nụ cười xã giao khiến cả người tôi đông cứng. Nhưng điều làm cho tôi bất ngờ cả là khuôn mặt bé trai đang nắm chặt tay em. Đứa bé trông rất giống tôi hồi còn nhỏ. Thấy Huyền khẽ siết tay con trai, tôi chợt giật mình…
Một ngày, tôi đưa Trang đi trung tâm thương mại sắm sửa đồ cưới thì bất ngờ gặp lại Huyền. (Ảnh minh họa)
Tôi vội vàng đưa Trang về nhà và quay lại tìm người yêu cũ để hỏi rõ ngọn ngành sự việc. Thế nhưng khi tôi quay lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng em và cậu bé đó đâu nữa. Tôi điên cuồng nhờ bạn bè tìm hiểu thông tin thì biết được Huyền vẫn chưa lấy chồng. Người đàn ông cùng em đi từ nhà nghỉ ra mà tôi nhìn thấy năm xưa là bác ruột của em từ quê xuống đi khám bệnh. Vì không biết để bác ở đâu nên em mới thuê nhà nghỉ gần trường để tiện đi lại. Sau khi tôi đi, Huyền đã rất vất vả với cái thai trong bụng và những lời phán xét từ mọi người. Ra trường một thời gian thì em sinh con. Vì vừa phải đi làm vừa phải nuôi con một mình nên cuộc sống của em rất vất vả.
Nghe tin này, tôi càng dám khẳng định đứa trẻ cùng em đi siêu thị chính là con tôi. Nhưng giờ tôi phải làm sao đây? Tôi có nên tiếp tục làm đám cưới với Trang hay quay trở lại tìm Huyền để bù đắp những tủi nhục, khó khăn mà em phải chịu đựng suốt quãng thời gian qua? Liệu rằng em có đủ rộng lượng để bỏ qua những sai lầm tôi từng mắc phải?