Ngày tôi sinh, bố chồng quýnh quáng chạy… bỏ cả dép

0
1627

Chỉ cách đám cưới chưa đầy một tháng, mẹ chồng tôi mất đột ngột vì xuất huyết não. Bố chồng tôi vì cái chết bất ngờ của mẹ mà sốc nặng. Suốt ba ngày làm lễ tang, ông chỉ ngồi bên cạnh mẹ, khóc kể đủ điều. Ai tới thăm viếng chỉ cần hỏi đến mẹ là ông khóc hu hu như con nít.

Khi đó, tôi đã có bầu gần 3 tháng và đã chuyển về nhà chồng ở trước khi cưới để tiện đi làm. Tới gần ngày cưới, chồng tôi nhất quyết không hủy lễ. Cũng vì chuyện này mà giữa chồng tôi và bố chồng cãi nhau kịch liệt. Bố chồng tôi bảo đợi khi nào tôi sinh con, mãn tang mẹ thì tổ chức cưới hỏi luôn một lần. Chồng tôi không chịu vì sợ tôi mang điều tiếng dư luận.

Tranh cãi lên tới đỉnh điểm khi bố chồng tôi tuyên bố dù nhà gái có tổ chức lễ cưới ông cũng không tham dự và đuổi vợ chồng tôi ra ngoài ở trọ. Lúc đó tôi đã bắt đầu thấy không thích bố chồng mình. Vợ chồng tôi vẫn theo kế hoạch, tổ chức đám cưới nhỏ ở phía nhà tôi.

Ngày tôi sinh, bố chồng chạy... bỏ cả dép - Ảnh 1.

Vợ chồng tôi vẫn theo kế hoạch, tổ chức đám cưới nhỏ ở phía nhà tôi. (Ảnh minh họa)

Thế mà ngày cưới, bố chồng tôi cũng đến nhưng mặt buồn rười rượi. Sau ngày cưới được một tuần, ông gọi điện xin lỗi tôi và bảo hai vợ chồng tôi về lại. Sợ chồng khó nghĩ, tôi nghe theo, dọn về lại nhà chồng. Tuy vậy, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với bố chồng vì những xung đột trước đó.

Hàng ngày tôi đi làm, về nhà thì cơm nước bố chồng đã nấu sẵn. Quần áo vợ chồng tôi ông cũng giặt máy rồi gấp gọn gàng đem để trước cửa phòng. Chủ nhật vợ chồng tôi được nghỉ, ông bảo chồng tôi chở tôi đi đâu đó chơi cho thoải mái. Hàng tháng ông đều hỏi chồng tôi đã đưa tôi đi khám thai chưa và đưa ảnh siêu âm cho ông xem.

Khi tôi bầu được 5 tháng, mỗi ngày bố chồng đều chuẩn bị gọn một quả dừa bỏ sẵn vào tủ lạnh cho tôi. Còn nước mía thì cứ đi tập thể dục buổi sáng ông lại mua luôn một bịch đem về. Ngoài ra ông cũng không ngại mua trái cây về ép nước cho tôi uống. Nói chung gần như thời gian ông dành hết để chăm sóc tôi thay mẹ chồng. Thế mà tôi vẫn không thể cởi mở với bố như xưa nữa. Trong đầu tôi luôn tồn tại suy nghĩ ông sống tốt với tôi vì đứa bé chứ không phải vì thương tôi. Bởi nếu thương tôi ông đã không đuổi vợ chồng tôi đi.

Mãi cho đến ngày sinh con tôi mới hiểu được tình cảm chân thành bố chồng dành cho mình.

Hôm ấy tôi đau bụng nhưng chưa đến ngày dự sinh nên vẫn cố chấp đi làm. Đến cơ quan, tôi đau không thể chịu nổi nữa. Gọi cho chồng thì anh đang làm ca nên không thể đem theo điện thoại. Bí thế quá, tôi gọi cho bố chồng.

Tầm 15 phút sau, bố chồng tôi chạy xe đạp thể thao đến. Đưa tôi vào viện, ông chạy đôn đáo làm thủ tục cấp cứu cho tôi. Trước khi đưa tôi vào phòng sinh, ông còn mua cho tôi một hộp sữa rồi ép tôi uống cho có sức.

Ngày tôi sinh, bố chồng chạy... bỏ cả dép - Ảnh 2.

Tầm 15 phút sau, bố chồng tôi chạy xe đạp thể thao đến. Đưa tôi vào viện, ông chạy đôn đáo làm thủ tục cấp cứu cho tôi. (Ảnh minh họa)

Vào phòng sinh lúc 2 giờ chiều nhưng tới 7 giờ đêm tôi mới được đẩy ra cùng em bé. Vừa thấy tôi, chồng và bố chồng tôi đã chạy nhào tới. Y tá bảo người nhà đi mua vài vật dụng cần thiết cho người mới sinh dậy, bố chồng tôi vội vã gật đầu rồi phóng đi ngay. Khi đó tôi đang ở tầng 9 của bệnh viện.

Khi bố chồng lên thì tôi đã được chuyển xuống tầng 7 để dưỡng sức sau sinh. Thấy phòng chưa có nước uống, tôi lại quá mệt mỏi nên bố để mấy thứ vừa mua xong xuống rồi chạy đi tiếp. Tầm 15 phút sau, ông chạy về lại với sữa, nước uống, cháo cho tôi và cả sữa cho em bé.

Rồi bố đưa hộp sữa cho chồng tôi đút tôi ăn, còn mình thì bế lấy cháu hôn lấy hôn để. Lúc này chồng tôi mới lên tiếng hỏi: “Dép bố đâu rồi?”. Tôi cũng liếc nhìn xuống. “Nãy run quá, lại cần gấp nên bố bỏ dép chạy cho nhanh. Đợi thang máy lâu nên bố chạy cầu thang bộ xem ra còn nhanh hơn thang máy”. Rồi ông nghiêm mặt dạy chồng tôi: “Con bé sinh tử để sinh con cho mày. Cả đời mày phải sống tốt với nó. Không đàng hoàng thì coi chừng tao”.

Nhìn bố nựng nịu cháu nội với hai bàn chân không, tôi vừa thương vừa tự giận mình. Thì ra ông thương tôi thật đúng lời ông hay nói: “Bố không có con gái nên thương con như con gái mình”. Vậy mà bao lâu nay tôi còn giận dỗi, xa cách ông chỉ vì những lời ông nói lúc nóng giận. Tôi thật sai quá. Có nên mở miệng xin lỗi bố không đây?